Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1807 - Chương 1807. Càn Đế ‘Tỉnh Lại’, Mọi Người Đầy Triều (3)

Chương 1807. Càn Đế ‘tỉnh lại’, mọi người đầy triều (3) Chương 1807. Càn Đế ‘tỉnh lại’, mọi người đầy triều (3)

Càn Đế ‘tỉnh lại’, mọi người đầy triều (3)

Bởi vì đàm phán hòa bình có nghĩa là hắn càng không thể chết.

Chỉ có trở nên hỗn loạn, hắn mới tiếp tục đối mặt với nguy hiểm.

Trì Dao là đang tạo cơ hội chết cho hắn.

Ngụy Quân không có lý do gì để từ chối, hiện tại cũng không có thực lực từ chối.

Vì vậy, đối mặt với sự chất vẫn của Cửu Thiên Tuế, Ngụy Quân trực tiếp mở lời: “Cửu Thiên Tuế, bình tĩnh một chút, chuyện này rõ ràng đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta."

Quân Ức Thiển gật đầu nói: "Đúng vậy, đại kiếp nạn thiên địa ập đến, vạn linh đều bị cuốn vào, sẽ không thay đổi theo ý chí của chúng ta. Loại thần khí như Phong Thần Bảng, chúng ta chắc chắn không thể chống lại được, chỉ có thể thích ứng với quy tắc, hơn nữa lợi dụng nói.”

Tô Lang Gia bổ sung thêm: "Đàm phán hòa bình là không thể, cho dù chúng ta có lòng muốn duy trì hòa bình với Tây Đại Lục, những kẻ dã tâm kia của Tây Đại Lục chắc chắn cũng muốn thành thần. Chiến tranh từ trước đến nay luôn là công cụ để những kẻ dã tâm hiện thực dã tâm của mình, hiện tại lại cộng thêm sự cám dỗ thành thần. Thực tình chẳng dám giấu, chúng ta cũng không thể kiểm soát được những người phía dưới.”

Con người đều ích kỷ.

Người của Đại Càn cũng không ngoại lệ.

Từ đại cục mà nói, chiến tranh không phải là chuyện tốt đẹp đối với Đại Càn hiện tại.

Nhưng đối với những kẻ dã tâm kia, chỉ cần thể hiện xuất sắc là có thể được phong thần.

Lợi ích của nhất nhiều người đã còn không đồng nhất với lợi ích của Đại Càn.

Những người có mặt đều là những cao thủ nghiên cứu sâu về nhân tính, vì vậy mọi người đều đồng ý với lời nói của Tô Lang Gia.

Chiến tranh là không thể tránh khỏi.

Đàm phán hòa bình đã bị phá vỡ.

Chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra, hơn nữa còn sẽ leo thang nhanh chóng.

Triệu Thiết Trụ nói: "Trước đây, mặc dù Tây Đại Lục đã phát động chiến tranh nhưng không động dụng hết toàn bộ vốn liếng. Theo bọn ta được biết, quan chức cấp cao của Tây Đại Lục thực ra cũng luôn đề phòng thần linh. Ở Tây Đại Lục, sự tranh đấu giữa hoàng quyền và thần quyền bao gồm cả giáo quyền thậm chí còn khốc liệt hơn cả sự tranh đấu giữa Tây Đại Lục và Đại Càn chúng ta.”

"Điều này cũng rất bình thường, người thân cư cao vị, có ai bằng lòng cúi mình trước người khác chứ? Cho dù đó là thần linh.”

Người nói là Nhị Hoàng tử.

Mặc dù chênh lệch rất lớn.

Từ người có khả năng kế thừa hoàng vị nhất thu hút được nhiều sự chú ý trước đây biến thành một đại vương trông có vẻ không đáng coi trọng nhất ở hiện tại, nhưng Nhị Hoàng tử cố gắng thích ứng với thân phận của mình và một lần nữa tìm thấy giá trị của bản thân.

Trước đó, hắn ta đã rời khỏi kinh thành, bí mật tham gia vào một kế hoạch tuyệt mật, phụ trách thực hiện cụ thể kế hoạch đó.

Sau khi Phong Thần Bảng xuất hiện, hắn ta được triệu hồi khẩn cấp.

Chuyện về phong thần cuốn tất cả mọi người vào trong, hắn ta cũng rất khó là ngoại lệ.

Nhị Hoàng tử nói tiếp: "Hiện tại có sự cám dỗ của việc phong thần, những nội tình trước kia chống lại thần quyền của Tây Đại Lục, e rằng đều sẽ được lấy ra để chống lại chúng ta. Nếu ta không hiểu sai thì cái gọi là cuộc chiến Phong Thần chính là không ngừng mở ra chiến tranh. Dưới sự xúc tác của chiến tranh, tự nhiên những ứng kiếp giả có biểu hiện xuất sắc sẽ bộc lộ tài năng. Người tạo ra Phong Thần Bảng phía sau kia quả thực là tâm địa độc ác, thậm chí là tâm lý biến thái, cố ý tạo ra loại cục diện như thế này, xem chúng ta chém giết lẫn nhau."

Ngụy Quân nhìn Nhị Hoàng tử một cái, gõ gõ bàn.

Phát biểu ý kiến thì cứ phát biểu ý kiến, ngươi mắng nữ nhân của ta làm gì?

Nữ nhân của bổn Thiên Đế, bổn Thiên Đế dùng gậy kim cô đánh một chút cũng không sao, nhưng không cho phép người ngoài phàn nàn.

Ngụy Quân mở miệng nói: “Ý kiến này của đại vương có vấn đề.”

Nhị Hoàng tử nhìn về phía Ngụy Quân.

Ngụy Quân trầm giọng nói: "Bảo toàn năng lượng, ngươi có hiểu không?”

Nhị Hoàng tử lắc đầu.

Ngụy Quân: "..."

Thôi bỏ đi, bổn Thiên Đế sẽ miễn cưỡng phổ cập khoa học cho người mù chữ như ngươi một chút.

"Nói một cách đơn giản, những gì ngươi ăn, ngươi uống và tài nguyên mà người dùng để tu luyện đều là năng lượng của thế giới này mà ngươi đang tiêu hao, ngươi sẽ không cho rằng những năng lượng này là vô hạn đấy chứ? Ngụy Quân hỏi.

Nhị Hoàng tử nói: "Đương nhiên không phải."

"Nếu đã có thể hiểu được đạo lý này, vậy ngươi có lẽ cũng hiểu rằng sau khi năng lượng hoàn toàn cạn kiệt, thế giới sẽ biến thành dạng gì đúng không?”

Nhị Hoàng tử cau mày nói: "Cũng không nghiêm trọng như vậy chứ?"

“Đương nhiên là có, chẳng qua là các ngươi không muốn thừa nhận hiện thực mà thôi.” Ngụy Quân phán xét.

Đương nhiên Thiên Đế đã nhìn thấy loại thế giới đó.

“Sau khi tất cả năng lượng của một thế giới bị cạn kiệt, sẽ chỉ xảy ra một chuyện – Thế giới chết rồi, tất cả những sinh linh sinh tồn trên thế giới này đều chết hết.”

Không ít người đều hơi biến sắc.

Đạo lý mà Ngụy Quân đang giảng này không khó để lý giải, chỉ là bọn họ không muốn hiểu mà thôi.

Hơn nữa, bọn họ cảm thấy rằng đó là chuyện rất xa vời.

Đương nhiên Ngụy Quân cũng có thể đoán được bọn họ nghĩ thế nào.

"Các ngươi cho rằng loại chuyện này rất xa vời, đúng không? Đợi đến cái ngày mà năng lượng cạn kiệt rồi cũng chẳng biết là lúc nào, đương nhiên phải ưu tiên cho hiện tại. Chính vì các ngươi có ý nghĩ như vậy nên các ngươi mới yên tâm thoải mái mà tiếp tục tiêu hao tài nguyên vốn không thuộc về các ngươi, sau đó để lại mạt thế cho thế hệ mai sau.”

Bình Luận (0)
Comment