Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1817 - Chương 1817. Ngọa Long Phụng Sồ*, Kỳ Phùng Địch Thủ (1)

Chương 1817. Ngọa long phụng sồ*, kỳ phùng địch thủ (1) Chương 1817. Ngọa long phụng sồ*, kỳ phùng địch thủ (1)

Ngọa long phụng sồ*, kỳ phùng địch thủ (1)

(*): Từ ngữ mô tả hai mưu sĩ hàng đầu Gia Cát Lượng và Bàng Thống trong “Tam Quốc diễn nghĩa", Ngọa Long (Gia Cát Lượng) - Phượng Sồ (Bàng Thống)

Những gì họ đang làm hiện tại đều là làm cho Càn Đế, thay Càn Đế diệt trừ kẻ địch.

Càn Đế có lý do gì để từ chối một nhóm thuộc hạ trung thành?

Sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì khi đi theo con đường Càn Đế, Cửu Thiên Tuế nhanh chóng đưa ra quyết định:

"Những lời khuyên can trung thành của các vị, bổn đốc chủ đều đã nghe hết rồi. Đông Xưởng chúng ta trung với Hoàng thất, trung với Tiên Hoàng. Hiện tại Tiên Hoàng rơi vào trong tay gian thần, Đông Xưởng đương nhiên phải lập lại trật tự. Truyền lệnh của ta, toàn lực giải cứu Tiên Hoàng. Đại Càn hiện tại phải do Tiên Hoàng cầm lái. Đông Xưởng chúng ta cũng cần Tiên Hoàng dẫn dắt con đường phía trước cho chúng ta.”

"Đốc chủ thánh minh."

...

An Toàn Ti.

Lục Nguyên Hạo, người luôn rất lo lắng, sau khi xem xong cuộc họp nội bộ Đông Xưởng do Cửu Thiên Tuế chủ trì này, ngược lại liền trở nên bình tĩnh.

Ngụy Quân có chút kỳ quái hỏi: "Tiểu Béo, sao ngươi không lo lắng nữa?”

Lục Nguyên Hạo nhún vai nói: "Ta còn tưởng rằng đám người Cửu Thiên Tuế muốn làm chuyện gì lớn, hóa ra chỉ là muốn đánh thức Càn Đế mà thôi, điều này có gì đáng để lo lắng?”

Ngụy Quân: "... Ngươi không sợ Càn Đế sao?"

Lục Nguyên Hạo mỉm cười: "Ngụy ca, huynh cho rằng ai Lục Nguyên Hạo ta cũng sợ sao? Ta chỉ sợ những người có khả năng hại ta thôi. Càn Đế sao... không có dũng khí này.”

Ngụy Quân: "..."

Còn nhớ lúc trước Lục Nguyên Hạo không phải không để tâm đến Càn Đế mà.

Lúc hắn ăn cơm đi ngủ mắng Càn Đế, còn khiến Lục Nguyên Hạo sợ chết khiếp.

Đây mới bao lâu chứ.

Vậy mà Lục Nguyên Hạo lại đã có thái độ này với Càn Đế.

Trung gian đã xảy ra chuyện gì?

Là thiếu hụt nhân tính? Hay là sự biến mất của đạo đức?

Ngụy Quân không rõ.

Hắn chỉ biết lần này Càn Đế lại sắp đón một sân khấu lớn rồi.

Có điều đối với sự thể hiện của Càn Đế, Ngụy Quân giống như Lục Nguyên Hạo, đều không quá lo lắng.

Dù sao, sự hiểu biết của bọn họ đối với Càn Đế còn hơn xa sự hiểu biết của Cửu Thiên Tuế với Càn Đế.

Nhẫn đạo của Càn Đế chưa từng chọn đối tượng, đối xử bình đẳng.

"Ngụy ca, chúng ta thảo luận một chút chuyện về Liên minh người tu chân đi.” Lục Nguyên Hạo vứt Cửu Thiên Tuế ra sau đầu: “Ta đã thu thập được tin tức rồi, huynh nhận lấy nhiệm vụ đối phó với Liên minh người tu chân, lại còn dùng danh nghĩa của Thiết Huyết Cứu Quốc hội. Ngụy ca, huynh có phải đã quá đánh giá cao Thiết Huyết Cứu Quốc hội rồi không?”

Ngụy Quân cười: "Là ngươi quá xem thường Thiết Huyết Cứu Quốc hội rồi, tiểu Béo, ngươi lập một bản kế hoạch ra cho ta xem xem. Lần này ta chuẩn bị để ngươi làm tiên phong, trước khi Thần Hậu hạ giới, hoàn toàn tiêu diệt sự uy hiếp của Liên minh người tu chân mang lại cho chúng ta. Nhớ kỹ, nhất định phải nhanh, vì Thần Hậu có thể hạ giới bất cứ lúc nào.”

Lục Nguyên Hạo có chút khó xử: “Ngụy ca, ta không được.”

"Nam nhân không thể nói không được, tiểu Béo, cố lên, ta có lòng tin với ngươi.”

Với tư cách là hội trưởng, Ngụy Quân rất yên tâm giao nhiệm vụ cho thuộc hạ của mình.

Trị nước bằng lối vô vi.

Ngụy Quân cảm thấy rằng mình thực sự anh minh.

Không đề cập đến Lục Nguyên Hạo đang mặt ủ mày chau.

Cùng với Trần Già, người vừa mới thông thoại với Ngụy Quân.

Càn Đế - đã tỉnh lại từ trong cơn ngủ say trong cung.

Ngủ say, theo đúng nghĩa đen.

Ông ta vừa tỉnh dậy liền phát hiện bên giường xuất hiện một người xa lạ.

Hơn nữa đang quỳ trước mặt ông ta.

"Bệ hạ, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, lão nô nhớ người đến rất khổ sở a, bệ hạ.”

Cửu Thiên Tuế nước mắt lưng tròng, vành mắt đỏ hoe.

Quả nhiên là một nô tài tốt lòng trung dạ nghĩa.

Càn Đế chớp chớp mắt.

Tình huống gì vậy?

"Bệ hạ, người mau dậy xem đi. Đại Càn hiện tại đã hoàn toàn biến dạng rồi. Loại nô tài một lòng trung thành như lão nô bị Ngụy đảng bọn họ ức hiếp quá thê thảm. Bệ hạ, Đông Xưởng bọn ta lúc nào cũng sẵn sàng vì người mà vào sinh ra tử, vẫn mong bệ hạ phấn chấn tinh thần, trước tiên hãy bắt đầu từ việc tiêu diệt tên phản tặc Cơ Trường Sinh.”

"Đợi một chút..."

Càn Đế cắt ngang sự thể hiện trung thành của Cửu Thiên Tuế.

Trong ánh mắt ông ta lóe lên vẻ nghi hoặc.

Còn có kinh sợ.

"Diệt trừ Cơ Trường Sinh? Các ngươi điên rồi? Diệt trừ Cơ Trường Sinh, ai sẽ thay Đại Càn chúng ta đánh trận?” Càn Đế theo bản năng hỏi ngược lại.

Sợ thì sợ, náo thì nào, đừng lấy Càn Đế ra làm trò đùa.

Trên dưới Đại Càn cụ thể phải trông cậy vào ai, Càn Đế luôn biết trong lòng.

"Còn có, ngươi là ai? Tại sao trẫm chưa từng gặp qua ngươi?"

Chẳng lẽ Ngụy đảng đang thăm dò trẫm?

Đây không phải là một âm mưu?

Lúc này, Càn Đế đã suy nghĩ rất nhiều.

Ông ta rất muốn được quay trở lại giấc ngủ ngay lập tức.

Nhưng Cửu Thiên Tuế không cho ông ta cơ hội.

"Bệ hạ, thần họ Ngụy, trước khi hôn mê, bệ hạ đã phong cho thần là Trung hiền.”

"Trung hiền công?"

Càn Đế mở to hai mắt.

"Ngươi không phải đã chết rồi sao?"

"Bệ hạ, người nghe kỹ lão nô nói.”

Cửu Thiên Tuế đã dành nửa giờ để phổ cập tình hình hiện tại của Đại Càn một lần cho Càn Đế.

Sau đó Cửu Thiên Tuế thâm tình dập đầu.

Bình Luận (0)
Comment