Ngọa long phụng sồ, kỳ phùng địch thủ (2)
"Bệ hạ, trên dưới Đông Xưởng đều đang chờ bệ hạ vung tay hô lớn, dẫn bọn thần lập lại trật tự, chúng thần đợi người quá khổ sở a, bệ hạ.”
Sắc mặt Càn Đế thay đổi.
Sau một lúc lâu, Càn Đế hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Cửu Thiên Tuế và nghiêm túc nói: "Trung hiền công, ngươi tạm nghe trẫm nói một lời.”
Cửu Thiên Tuế cố nén sự vui mừng ngạc nhiên trong lòng, cung kính nói: “Xin bệ hạ căn dặn.”
Càn Đế nói: " Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, chúng ta hãy đợi thêm một chút, đợi thêm một chút.”
Cửu Thiên Tuế: "..."
Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Càn Đế là một người tâm đạo cực kỳ kiên định.
Từ đầu tới cuối, nhẫn đạo của ông ta chưa từng thay đổi.
Hơn nữa, từ trước đến nay Càn Đế không phải là người nhìn người mà phân biệt đối xử.
Ông ta thực sự trong ngoài đều nhẫn.
Đối xử bình đẳng.
“Trung hiền công, trẫm có thể nhìn ra được lòng trung thành của ngươi, trẫm cũng vô cùng cảm động. Nhưng, kế hoạch của ngươi quả thực là quá mạo hiểm rồi.” Càn Đế cảm khái mà nói lời thấm thía: “Ngươi muốn trẫm hạ lệnh bảo Đông Xưởng diệt Phật, nhưng ngươi phải biết rằng Phật môn hiện tại có Vạn Phật Chi Chủ tọa trấn, đó chính là Phật tổ bồ đề cảnh giới. Nếu ông ta nổi giận, trẫm làm sao có thể ngăn được? Đại Càn làm sao có thể ngăn được?”
Cửu Thiên Tuế: “...”
Triệt.
Đây không phải là đáp án mà ông ta mong muốn.
Tốt xấu gì ông cũng là một Hoàng đế, có thể đừng sợ hãi một cách quang minh chính đai như vậy được không?
Chuyện này rất mất mặt.
Tâm thái của Cửu Thiên Tuế có chút bùng nổ.
Nhưng ông ta cố gắng khống chế bản thân, khiến bản thân kiên nhẫn phân tích cho Càn Đế: “Bệ hạ, Vạn Phật Chi Chủ không dám đến Đại Càn chúng ta, ông ta còn phải trấn áp Đấu Chiến Phật. Một khi ông ta rời đi, Đấu Chiến Phật sẽ phá giam cầm ra ngoài, Phật môn lập tức sẽ tan rã. Trong Phật môn, chỉ có Vạn Phật Chi Chủ có thực lực có thể đấu với Đấu Chiến Phật, những người khác hoàn toàn không phải là đối thủ của Đấu Chiến Phật. So với Đấu Chiến Phật, sự uy hiếp của Đại Càn chúng ta với Phật môn căn bản không đáng để nhắc đến. Vì vậy, cho dù chúng ta có diệt Phật ở Đại Càn, Vạn Phật Chi Chủ cũng sẽ không trả thù chúng ta. Huống hồ, cơ nghiệp của Phật môn ở Đại Càn chúng ta đã rất ít rồi, trọng tâm của bọn họ hiện nay nằm ở Tây Đại Lục. Việc gọi là diệt Phật của chúng ta, căn bản không làm tổn thất đến căn cơ của Phật môn, sẽ không thật sự chọc giận bọn họ, sẽ chỉ khiến bọn họ trút lửa giận lên người đám người Cơ Trường Sinh mà thôi. Vì vậy, người hạ lệnh diệt Phật, có lợi chứ không có hại.”
Càn Đế lắc đầu nói: “Ái khanh, ngươi nói như vậy sai rồi, sao có thể nói là có lợi chứ không có hại được? Đám người Cơ Trường Sinh chết rồi, đối với Đại Càn chúng ta mà nói, cũng là tổn thất cực lớn. Mặc dù trẫm không thích Cơ Trường Sinh, nhưng cũng phải thừa nhận rằng Cơ Trường Sinh có vai trò hết sức quan trọng trong Quân bộ. Nếu không có Cơ Trường Sinh, Đại Càn chúng ta chưa chắc có thể chống đỡ đến hôm nay. Nếu Cơ Trường Sinh chết rồi, thực lực của Quân Phương lập tức sẽ giảm đi một nửa, đến lúc đó lấy cái gì đi ứng phó kẻ địch? Cho dù trong lòng Cơ Trương Sinh bất mãn với trẫm, nhưng trẫm lòng ôm thiên hạ, cũng sẽ không tính toán so đo với hắn ta.”
Lời này được nói xong, bản thân Càn Đế tự làm mình cảm động rồi.
Cửu Thiên Tuế thì một ngụm máu vọt tới cổ họng.
Lại mạnh mẽ nuốt xuống.
“Bệ hạ, vừa rồi lão nô đã nói rồi, thực lực quân phương Đại Càn hiện tại đã mạnh hơn xưa. Cho dù mất đi đám người Cơ Trường Sinh cũng sẽ không tổn thất quá nhiều. Những Tinh thần giáng thế kia, thực lực còn mạnh hơn cả Cơ Trường Sinh, bệ hạ, người căn bản không cần lo lắng.” Cửu Thiên Tuế nói.
Càn Đế không nghĩ như vậy: “Thực lực của Tinh thần đương nhiên là mạnh, nhưng tinh thiếu nữ thì chưa chắc. Hơn nữa, cho dù thực lực của bọn họ mạnh cũng không có nghĩa là bọn họ biết đánh trận. Ngụy ái khanh, ngươi phải hiểu, thực lực cá thể mạnh và dẫn binh đánh trận là hai chuyện khác nhau. Thực lực cá nhân của Cơ Trường Sinh cũng là như vậy, điều mà hắn ta thật sự có năng lực là hành quân bố trận, chuyện này với việc thực lực của Tinh thần mạnh hay không mạnh căn bản không liên quan đến nhau, ái khanh, tầm nhìn của ngươi vẫn quá hạn hẹp rồi.”
Cửu Thiên Tuế: “...”
Triệt.
Về phương diện này sao ông lại chuyện nghiệp như vậy rồi?
Thứ cần hiểu thì ông không hiểu, thứ không cần hiểu thì đều hiểu hết.
Cửu Thiên Tuế rõ ràng phát hiện mình thật sự không thể lừa được Càn Đế.
Thấy Cửu Thiên Tuế bị mình nói đến không thể nói lại, Càn Đế ngược lại trở nên hưng phấn, tiếp tục giáo huấn nói: “Ái khanh, danh tiếng của ngươi, trẫm nghe qua rồi, chuyện của ngươi, trẫm cũng biết. Trước đây trẫm bồi dưỡng Lục Khiêm, chính là muốn bồi dưỡng Lục Khiêm giống như ái khanh ngươi. Nhưng không thể không nói, mặc dù ái khanh ngươi một lòng trung thành nhưng lại có khuyết điểm trí mạng.”
“Khuyết điểm gì?” Cửu Thiên Tuế hỏi.
“Về mặt võ công, ái khanh ngươi quả thực nát bét.” Càn Đế nói với vẻ đáng tiếc: “Lúc đó ngươi nắm giữ triều chính, nếu có thể làm ra một phen sự nghiệp, kết cục sau này chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc, lúc đó Đại Càn dưới sự dẫn dắt của ngươi, quả thực liên tiếp bại lụi. Về văn sự, ngươi đấu không lại các quan văn kia. Về võ sự, ngươi lại liên tiếp bại trận. Ái khanh, tấm lòng của ngươi là tốt, nhưng năng lực của ngươi không đủ, ngươi phải tự mình biết mình.”