Ngọa long phụng sồ, kỳ phùng địch thủ (8)
Cho nên phía bên Thần Hậu này, hắn phải tận lực bảo đảm rằng sẽ không liên lụy đến những người khác.
Lục Nguyên Hạo kiến nghị: "Ngụy ca, có thể bảo Ma Quân giúp chúng ta không? Có Ma Quân khống chế, Thần Hậu có lẽ có thể ngăn cản được.”
"Cách không tồi." Ngụy Quân gật đầu nói: "Nhưng Ma Quân không muốn đối địch với Thần Hậu, ta cũng không tiện ép buộc nàng ta. Ma Quân không phải là người của Đại Càn ta, đừng trông chờ Ma Quân sẽ hết lòng giúp đỡ Đại Càn làm việc.”
Lúc Ma Quân tung hoành thiên hạ, Đại Càn vẫn chứ được sinh ra.
Vì vậy, Ma Quân không thể có tình cảm gì với Đại Càn.
Lại càng không thể vì Đại Càn mà đi chiến đấu sinh tử.
Trừ khi nó liên quan đến tính mạng của Ngụy Quân.
Nhưng lăn lộn cùng Ngụy Quân lâu như vậy, Ma Quân cũng phát hiện ra Ngụy Quân căn bản không hề sợ chết.
Vì vậy, Ma Quân hiện tại có dấu hiệu của việc ăn nằm chờ chết, bán sự dễ thương để kiếm sống.
Mặc cho thế giới bên ngoài hồng thủy ngập trời, Ma Quân chỉ quan tâm đến việc Hạo Nhiên Chính Khí do người khác ân sủng.
Về phần những chuyện khác, liên quan quái gì đâu?
Đối với tâm thái này của Ma Quân, Ngụy Quân cũng không muốn thay đổi.
Hắn cho rằng Ma Quân có thể sống theo ý muốn của mình là khá tốt.
Sống cuộc đời theo cách mình muốn là mục tiêu theo đuổi cả đời của rất nhiều người.
Ma Quân đã đạt được.
Vậy tại sao lại ép buộc chứ?
Ngụy Quân chỉ coi Ma Quân là sủng vật mà mình nuôi, không muốn ép nàng ta đi làm người bảo vệ của Đại Càn gì đó, Tiểu Miêu không có nghĩa vụ này.
Cảm nhận được thái độ của Ngụy Quân, Lục Nguyên Hạo có chút thất vọng.
"Không phải nói rằng Ma Quân và Thần Hậu từng có tranh cãi với nhau sau? Ta còn tưởng rằng Ma Quân sẽ là tay chân miễn phí của chúng ta.”
Ngụy Quân cười nhạt nói: "Chuẩn xác mà nói, là Ma Quân từng bắt nạt Thần Hậu, suýt chút nữa hủy hoại danh tiết của Thần Hậu. Vì vậy, đừng hy vọng Ma Quân có thể làm gì Thần Hậu, nàng ta hiện tại chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu mà thôi.”
Lục Nguyên Hạo có thể nói gì?
Hiện tại hắn ta cũng đánh không lại Ma Quân, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Có điều, Lục Nguyên Hạo lại bổ sung một câu hỏi: "Vậy nếu đối phó với Thần Quân thì sao? Ma Quân có thể giúp đỡ không?”
Ngụy Quân nhìn Lục Nguyên Hạo bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, phàn nàn: “Ma Quân bắt nạt người phụ nữ của Thần Quân, lại đi đối phó với Thần Quân, ngươi nghĩ rằng nàng ta còn là người không?”
Lục Nguyên Hạo ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ma Quân, tâm địa quá nhân từ rồi. Nếu ta là nàng ta, ta sẽ giết chết Thần quân, ngủ với Thần Hậu. Trên trời dưới đất, chỉ có ta là độc tôn.”
Vù!
Một con mèo con đột ngột xuất hiện trên vai Ngụy Quân.
Dùng ánh mắt rất tán thưởng nhìn về phía Lục Nguyên Hạo.
"Tiểu Béo, có chí hướng, ta thích ngươi.”
Hai chân Lục Nguyên Hạo mềm nhũn, trên mặt nặn ra một nụ cười: "Mạc Quân đại nhân, ta nói đùa thôi.”
"Trò đùa này bổn tọa thích.” Ma Quân khen ngợi: "Đáng tiếc, độ khó quá lớn rồi. Gã Thần Quân kia không phải dễ giết như vậy.”
Lục Nguyên Hạo chớp chớp mắt và hỏi: "Chẳng lẽ Thần Quân còn có thể mạnh hơn Ma Quân đại nhân sao?”
"Mạnh hơn đương nhiên là không thể, có điều quả thực cũng không yếu hơn bổn tọa.”
Ma Quân hiếm khi thừa nhận rằng đối thủ lợi hại.
"Lúc trước, trên trời, bổn tọa và Thần Quân đã từng so tài, gần như là ngang sức ngang tài.”
Ngụy Quân thản nhiên bổ một đao: “Ngươi mất một mạng, Thần Quân không tổn thất gì.”
"Ai nói thế?"
Ma Quân lập tức nhảy dựng lên.
"Ai nói với ngươi Thần Quân không tổn thất gì? Ta cũng đã đánh chết một Thần Quân?”
"Ồ?"
Đó là lần đầu tiên Ngụy Quân biết về chuyện này.
"Ngươi đánh chết một Thần Quân rồi? Có ý gì vậy? Thần Quân có rất nhiều người sao?”
Ma Quân gật gật đầu, nói: "Ai biết tên kia dùng thủ đoạn gì, dù sao hắn ta cũng có không ít phân thân, có chút giống với chín mạng của ta, có điều vẫn không lợi hại bằng ta.”
Nói đến đây, Ma Quân ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Mỗi một mạng của bổn tọa đều rất mạnh, phân thân của Thần Quân rác rưởi hơn nhiều, cũng thực lực xấp xỉ như tên mập này, khụ khụ khụ...”
Nói đến đây, Ma Vương đột nhiên bắt đầu ho lớn.
Nàng ta kinh ngạc nhìn về phía Lục Nguyên Hạo, kinh ngạc nói: "Trong thiên hạ vậy mà lại có người có thiên phú có thể đánh đồng với bổn tọa? Quả thực là không thể tin nổi. Tốc độ tiến bộ của tên mập nà sắp đuổi kịp ta rồi.”
Ngụy Quân trực tiếp kinh ngạc.
"Tiểu Miêu, kỹ thuật tự khoe khoang của ngươi cũng sắp đuổi kịp ta rồi.”
Ma Quân: "Ta không phải khoe khoang, tên mập này tiến bộ quá nhanh rồi. Xét riêng phân thân của Thần Quân thật sự không lợi hại bằng tên nhãi này.”
Lục Nguyên Hạo mang theo vẻ mặt vô tội: "Ma Quân đại nhân, ngươi có thể là đã có chút hiểu lầm rồi, thực lực của ta rất yếu.”
Ma Quân: "..."
Thực lực của Lục Nguyên Hạo đối với nàng ta mà nói quả thực không mạnh.
Nhưng tốc độ tiến bộ quá dọa mèo rồi.
May mà nàng ta cũng đang tiến bộ.
Hơn nữa, trước đây để tạo cơ hội cho Nữ thần Trí Tuệ giết mình, Ngụy Quân đã chủ động làm cho nàng ta ngất xỉu, truyền cho nàng ta một đống Hạo Nhiên Chính Khí.
Dưới sự giúp đỡ của Ngụy Quân, Ma Quân hoàn toàn chữa khỏi thương thế của mình, còn đã giỏi còn cố giỏi hơn, hiện tại đã mạnh hơn một bậc so với thời kỳ toàn thắng đỉnh cao.
Cảm thấy tốt hơn bao giờ hết.