Chúng ta đều có tương lai xán lạn (4)
Đi đến Tây Đại Lục một chuyến, còn suýt chút nữa chết trong Đại Tam Giác Ma Quỷ, Yêu hoàng tỏ vẻ mệt chết bổn vương rồi.
Phải nghỉ ngơi tốt một chút.
Vì vậy, Yêu hoàng vừa trở về liền ngủ.
Tất nhiên, các công việc chính vụ của yêu đình được giao cho thuộc hạ trung thành nhất của ông ta - Hồ Vương.
Người cấp trên phải biết người khéo dùng.
Yêu Hoàng tỏ vẻ chiêu này bổn vương thành thạo nhất rồi.
Đáng tiếc, mặc dù lòng trung thành của thuộc hạ Hồ Vương trung thành nhất của ông ta quả thực không thể nghi ngờ, năng lực thực ra cũng không kém, nhưng không phải là quân ta không cố gắng mà là kẻ địch có Trần Già.
Trần Già quá mạnh mẽ.
Gương cho binh sĩ.
Suýt chút nữa đánh xuyên qua một đám yêu vương của yêu đình.
Hồ Vương bất đắc dĩ, bà ta xác nhận mình đích thân ra trận cũng không phải là đối thủ của Trần Già.
Đánh thức Yêu hoàng thì cũng có thể nhưng Yêu hoàng cũng chưa ngủ được bao lâu.
Gặp phải một Yêu hoàng có tính gắt ngủ, nghĩ thôi đã thấy sợ.
Hơn nữa, Yêu hoàng đã giao việc chính vụ của yêu đình cho bà ta, nếu cái gì bà ta cũng không làm được, còn phải trông cậy vào Yêu hoàng, vậy thì cần bà ta có tác dụng gì?
Hồ Vương rất rõ ràng, Yêu hoàng nhà mình cái gì cũng tốt, cũng không tiếc mà trao quyền lực cho cấp dưới, thứ yêu cầu chính là phải khiến ông ta bớt lo.
Ai làm cho Yêu hoàng cảm thấy lo lắng, Yêu hoàng sẽ để đối phương đi gặp Yêu hoàng tiền nhiệm.
Hồ Vương cũng không muốn đi gặp Yêu hoàng tiền nhiệm.
Vì vậy, bà ta gửi gắm hy vọng vào Ưng Vương.
"Ưng vương, hiện tại yêu đình ta đang nguy nan, chỉ có Ưng Vương mới có thể cứu yêu đình ra khỏi nước lửa, nếu như Ưng Vương có thể đánh lui Trần Già, bổn vương sẽ nguyện đích thân thỉnh công cho Ưng Vương với bệ hạ.”
Ưng Vương nhìn Hồ Vương một cái thật sâu xa, sau đó trầm giọng nói: "Nhớ kỹ lời bà nói.”
"Đương nhiên."
Ưng Vương gật gật đầu, sau đó tập hợp binh mã của mình, tiến lên nghênh địch.
Và sau đó...
"Báo cáo."
"Ưng Vương đầu hàng địch, còn làm người dẫn đường, dẫn theo đại quân tu hành giả thần tốc tiến vào...”
"Yêu sư, yêu đình rất nhanh sẽ bị Ưng Vương giẫm nát, mong người sớm đưa ra quyết định.”
Hồ Vương: "..."
Cả bà ta và Yêu hoàng đều mất tích có chút lâu.
Kết quả là, Ưng Vương sớm đã chuẩn bị mọi thứ trước khi bọn họ quay lại.
Những gì xảy ra trước đó, trong thời gian ngắn sẽ không bị Yêu hoàng bọn họ biết được.
Càng trùng hợp hơn là sau khi trở về, Yêu hoàng liền vội vàng đi ngủ.
Nếu Yêu hoàng đích thân tra hỏi, sự chuẩn bị của Ưng Vương cũng không giấu được bao lâu.
Thật đáng tiếc, Yêu hoàng là một ông chủ chỉ biết ngồi sai bảo người khác.
Mà thanh danh của Hồ Vương ở yêu đình... còn thật sự không cao bằng Ưng Vương.
Vì vậy, đến hiện tại Hồ Vương vẫn không biết rằng trước đây thực ra Ưng Vương đã phạm lệnh cấm rồi, nếu không bà ta nhất định sẽ đề cao cảnh giác.
Bây giờ, đã quá muộn.
Hồ Vương bất ngờ mà không kịp đề phòng.
Còn có Trần Già cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Trần Già hoàn toàn không ngờ tới Ưng Vương sẽ có thể đầu hang như vậy.
Hắn ta là Ưng Vương mà.
Thuộc phái Chủ Chiến nổi danh trong yêu đình.
Đầu hàng dễ dàng như vậy sao?
Khí tiết của ngươi đâu?
Ưng Vương tỏ vẻ là cho gấu ăn rồi.
"Trần Tông chủ, bổn vương khổ lắm.”
Nhìn thấy Ưng Vương đang dùng bàn tay nắm lấy tay của mình, nước mắt nước mũi bắt đầu kể khổ, Trần Già tỏ vẻ: ĐM, ngươi đầu hàng nhanh như vậy, ngộ nhỡ bọn ta thực sự bắt Yêu hoàng làm tù binh thì sao?
Ta thực sự không muốn bắt Yêu hoàng làm tù binh a.
Cũng không muốn đánh tan tác yêu đình trong một lần.
Ai có thể ngờ rằng yêu đình lại không chịu nổi một đòn như vậy...
Rõ ràng là lần trước lúc Đao Thần dẫn đầu Liên minh người tu chân đến khiêu khích, yêu đình còn mạnh mà.
Trần Già quên mất, lần trước lúc Đao Thần dẫn đầu Liên minh người tu chân khiêu khích yêu đình, yêu đình còn có thêm một Yêu hoàng đích thân xuất thủ đánh lật Đao Thần.
Còn thiếu đi một Ưng Vương phản đồ.
Mà lúc này, Yêu hoàng còn đang ngủ say.
Ưng Vương... đã giương cờ trắng.
Với phép cộng và phép trừ này, chiến lực hoàn toàn mất cân bằng rồi.
“Trần Tông chủ, bổn vương năm đó chính là bị tên hùng yêu kia hãm hại, sau đó tên hùng yêu kia làm điều ngang ngược ở yêu đình, bổ nhiệm người nhà, sớm đã khiến rất nhiều Yêu vương bất mãn.
"Đặc biệt là Hồ Vương mà ông ta tin mù quáng, trung thần nghĩa yêu thật sự không thân, không biết đã làm đau khổ con tim của bao nhiêu yêu.”
"Bọn ta sớm đã trông ngóng Thần Hậu nương nương có thể trở lại yêu đình, dẫn dắt bọn ta lập lại trật tự.”
"Đúc lại vinh quang của yêu đình, ta đây không thể thoái thác.”
"Bọn ta nguyện khiến yêu đình khôi phục lại trật tự trước đây, khiến yêu đình càng thêm vĩ đại dưới sự lãnh đạo của Thần Hậu nương nương.”
Ưng Vương dẫn đầu đám tinh nhuệ yêu đình ủng hộ hắn ta, rất thức thời tuyên bố đầu hàng, hơn nữa còn phát biểu tuyên ngôn đầu hàng.
Không thể không nói, có lý có căn cứ, có cơ sở.
Trần Già không thể bới lông tìm vết.
Đương nhiên hắn ta cũng không có lý do từ chối.
Cho nên...
"Chào đón Ưng Vương cùng với các vị hiểu sâu nghĩa cả, có thể thông cảm cho sự khổ tâm của Thần Hậu nương nương. Hy vọng các vị đều có thể đoàn kết chặt chẽ, sát cánh bên cạnh Thần Hậu, chúng ta cùng nhau tạo ra một yêu đình càng vĩ đại hơn.”