Chúng ta đều có tương lai xán lạn (7)
"Đương nhiên là có hi vọng." Sa Vị không phủ nhận khả năng này: "Có điều rất khó, cho dù là Thần Quân hay là Thần Hậu cũng không dễ đối phó. Nghiệt đồ, đừng quên ký kết ngầm của chúng ta.”
"Đương nhiên, chỉ cần sư phụ tuân thủ ký kết ngầm, ta tuyệt đối sẽ không chủ động phá vỡ.”
Vào lúc này, Ngụy Quân chắc hẳn đã quên đi chuyện hắn đã từng thả Đấu Chiến Phật bị phong ấn ra rồi.
Cũng quên mất chuyện hắn chuẩn bị thả Đấu Chiến Phật ra một lần nữa.
Thực lực của Đấu Chiến Phật sắp đạt đến cảnh giới bồ đề rồi, trở thành cao thủ cấp bậc chí tôn có thể sánh ngang với Thần Quân và Thần Hậu ở vùng thế giới này.
Fo.
Giải cứu ra một sự tồn tại ảnh hưởng đến sự cân bằng như vậy, đương nhiên là đã phá vỡ ký kết ngầm.
Nhưng Ngụy Quân không coi đó là gì.
Sư phụ rộng lượng một chút không phải là chuyện nên làm sao?
Không to tát gì.
Sa Vị cũng không trông chờ Ngụy Quân có thể tuân thủ ký kết ngầm.
Ông ta không quan tâm.
Hễ Ngụy Quân ra tay, sau đó ông ta cũng sẽ ra tay.
Hươu chết về tay ai, tất cả đều tùy thuộc vào thủ đoạn mỗi người.
Ông ta không quan tâm đến thế cục phát triển như vậy.
Nhưng ông ta biết, Ngụy Quân quan tâm.
Vì vậy, ông ta đang mong chờ xem Ngụy Quân sẽ xuất chiêu như thế nào sau đó.
Ngụy Quân đã không cho sư phụ hờ cơ hội quan sát mình.
“Đi thôi.” Ngụy Quân tùy ý nói: “Thật nhàm chán, Yêu hoàng thua chắc rồi.”
Thấy Ngụy Quân thực sự rời đi, Sa Vị cũng không ở lại.
Ông ta cũng cảm thấy không thú vị.
Trận chiến này, không có gì khiến mắt ông ta phát sáng.
Mặc dù kết quả của cuộc chiến này sẽ ảnh hưởng đến hướng đi tương lai của toàn thế giới.
Nhưng đối với ông ta mà nói, không có gì ngạc nhiên vui mừng đáng nói.
Ưng Vương chiến lực xuất sắc, thiên phú thường thường.
Trần Già và Yêu hoàng thiên phú xuất sắc, chiến lực thường thường, hơn nữa đều đang lãng phí thiên phú.
Loại chiến sĩ lục giác xuất sắc mọi mặt như Thiên Đế, Sa Vị đã rất lâu không thấy rồi.
Đã gặp được Thiên Đế rồi, ông ta rất khó có thể động tâm với với khác.
Mặc dù cuộc chiến này được định sẵn sẽ lưu lại bút tích mực đặc màu đậm trong sử sách, nhưng theo như Sa Vị thấy, cho dù là ông ta hay là Ngụy Quân đều sẽ không quá chú ý đến điều đó.
Ông ta sai rồi.
Sau khi Ngụy Quân về kinh, vẫn vô cùng quan tâm đến cuộc chiến này.
Thậm chí Đại Càn phái ra một đội quân do hai tướng quân Lâm Tiết làm quân chi viện, chạy đến chiến trường yêu đình, hỗ trợ yêu đình ngăn chặn kẻ thù xâm phạm.
Đương nhiên, chắc chắn là không ngăn chặn được.
Trừ khi Đại Càn khởi hết khuynh quốc chi binh.
Nhưng vào thời điểm mà Tây Đại Lục có thể chỉ huy đông tiến bất cứ lúc nào, dốc hết toàn lực khai chiến với Thần Hầu, không nghi ngờ gì là một quyết định thiểu năng trí tuệ.
Cả Tô Lang Gia và Quân Ức Thiển đều không phải là loại ngốc như vậy, vì vậy bọn họ sẽ không mắc phải sai lầm như thế.
Bọn họ cũng căn bản không muốn thật sự cứu yêu đình.
Điều bọn họ muốn làm là khiến Yêu hoàng thuận lợi rời đi.
Bao gồm cả dòng chính của Yêu hoàng.
Đại Càn cần Yêu hoàng.
Yêu hoàng hiện tại cũng cần Đại Càn.
Hiện tại hai bên cần phải ôm nhau sưởi ấm, mà thực lực của Yêu hoàng lại mạnh như vậy, Đại Càn đương nhiên không thể bỏ lỡ loại đồng minh này.
Mà một đồng minh thực lực mạnh, thế lực lại bị đánh cắp, đối với Đại Càn mà nói, còn tốt hơn nhiều so với yêu đình có thực lực trước đó vượt trội hơn Đại Càn.
Cấp cao Đại Càn đã tổ chức một cuộc họp phạm vi nhỏ, Ngụy Quân đưa ra một đề nghị khiến rất nhiều người há hốc mồm:
"Thôn tính yêu đình!"
Quân Ức Thiển: "Ngụy Quân, ngươi điên rồi?”
Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Các vị, đây là một cơ hội ngàn năm có một. Bỏ qua cơ hội này sẽ không có được nữa. Ta không phải nói muốn thôn tính yêu đình vốn có mà là muốn thôn tính yêu đình còn sót lại do Yêu hoàng lãnh đạo. Địa bàn, tài nguyên gì đó của yêu đình, toàn bộ đều để lại cho Thần Hậu, những thứ đó chúng ta chúng ta cướp không được, cũng không muốn đi cướp. Nhưng chúng ta có thể dùng khẩu hiệu giúp Yêu hoàng phục thù đi thôn tính Yêu hoàng và những tâm phúc của Yêu hoàng.
Tô Lang Gia kinh ngạc nói: "Ngụy đại nhân, ta thừa nhận ngài nói rất có lý, cũng thể thực hiện được, nhưng Yêu hoàng cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa là một Yêu hoàng, ông ta làm sao có thể chấp nhận sự thôn tính của Đại Càn? Hoàng đế không thể sỉ nhục, Yêu hoàng có uy nghiêm cần bảo vệ của ông ta, không thể đứng dưới người khác.”
Ngụy Quân cười haha: “Hoàng đế không thể sỉ nhục sao? Năm đó ta ăn cơm hay đi ngủ cũng đều mắng chửi Càn Đế.”
Tô Lang Gia: "..."
Không còn lời chống đỡ.
Hồi đó Ngụy Quân đã làm điều này rất nhiều.
Đối với Ngụy Quân mà nói, sỉ nhục Hoàng đế quả thực quen tay hay việc.
Nhưng Tô Lang Gia kiên quyết nói: "Ngụy đại nhân, Yêu hoàng không giống với Tiên Hoàng, Yêu hoàng... mạnh hơn nhiều.”
"Ta biết, mọi người yên tâm, ta không điên. Mặc dù Yêu hoàng mạnh nhưng cũng có điểm yếu của mình, còn là điểm yếu rất trí mạng, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này. Hơn nữa bên cạnh Yêu hoàng có Hồ Vương một lòng trung thành phò tá, ý kiến của Hồ Vương ảnh hưởng rất lớn đối với Yêu hoàng. Mà trong tay Đại Càn chúng ta lại có chồng và con gái thậm chí còn có cháu của Hồ Vương, bọn họ đều là người có thể thuyết phục Hồ Vương.”