Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1836 - Chương 1836. Chúng Ta Đều Có Tương Lai Xán Lạn (8)

Chương 1836. Chúng ta đều có tương lai xán lạn (8) Chương 1836. Chúng ta đều có tương lai xán lạn (8)

Chúng ta đều có tương lai xán lạn (8)

Ngụy Quân nói đến đây, khẽ mỉm cười, nói: “Ta có lòng tin với Hồ Vương, Hồ Vương nhất định có thể giúp Đại Càn chúng ta thuyết phục Yêu hoàng, giúp Đại Càn thuận lợi hoàn thành kế hoạch."

Những cấp cao khác của Đại Càn đều tỏ vẻ Ngụy Quân quá lạc quan.

"Ngụy đại nhân, người đừng xem thường Hồ Vương."

"Hồ Vương là Hồ Vương của yêu đình, không phải là Hồ Vương của Đại Càn chúng ta.”

"Không thể vì Hồ Vương đã từng giúp Đại Càn chúng ta liền thật sự cho rằng Hồ Vương là đang làm việc cho Đại Càn chúng ta được.”

"Hồ Vương là một trí giả, rất khó tưởng tượng rằng bà ta sẽ đưa ra một quyết định không sáng suốt.”

Ngụy Quân bị những lời đánh giá về Hồ Vương của những người này chọc cười rồi.

“Chuyện này giao cho ta làm đi, trước tiên đừng lộ diện dưới danh nghĩa của triều đình.” Ngụy Quân quả quyết nói: “Phía bên Hồ Vương và Yêu hoàng để ta đi thuyết phục, vừa hay phía bên Liên minh người tu chân gần đây rất thành thật, ta không có chuyện gì làm.”

Ngụy Quân đi tìm Nhậm Dao Dao trước.

Cô con gái hiếu thảo Nhậm Dao Dao này lập tức hào hứng nhận nhiệm vụ, lòng đầy cảm giác sứ mệnh mà tỏ vẻ mình nhất định sẽ thuyết phục Hồ Vương, không làm Thiết Huyết Cứu Quốc hội mất mặt.

Sự thật đã chứng minh rằng Nhậm Dao Dao quả thực đã không làm Thiết Huyết Cứu Quốc hội mất mặt.

Nhưng nàng ta cũng không nở mặt.

Bởi vì không chờ cho nàng ta đưa ra kiến nghị với Hồ Vương, Hồ Vương đã chủ động bắt đầu hiến kế với Yêu hoàng.

Vào lúc này, Yêu hoàng và Hồ Vương bao gồm cả một số dòng chính của Yêu hoàng đều đã lưu vong đến Đại Càn.

Yêu đình đã rơi vào tay Thần Hậu.

Những tầng lớp thấp nhất và trung tầng bao gồm cả những Yêu vương cấp cao còn sóng không thoái binh cùng Yêu hoàng mà lựa chọn thần phục Thần Hậu.

Nhưng Yêu hoàng vẫn chưa chết.

Cũng còn có một bộ phận tâm phúc cùng lưu vong với Yêu hoàng đến Đại Càn.

Yêu hoàng hô lên khẩu hiệu của bọn họ:

"Trong vòng ba tháng, phản kích yêu đình!"

Hồ Vương ngoài mặt thì cùng hô khẩu hiệu ‘phản kích yêu đình’ với Yêu hoàng.

Khi riêng tư, Hồ Vương thẳng thắn:

"Bệ hạ, với thực lực hiện tại của chúng ta, muốn phải kích yêu đình, e rằng đã không thể rồi, chúng ta phải chấp nhận hiện thực.”

Yêu hoàng không muốn nói chuyện.

Muốn được yên tĩnh.

Ông ta hậm hực rồi.

"Mặc dù nói như vậy nhưng chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng. Bệ hạ, chỉ cần ngài chịu nghe ta một lời, thần có lòng tin sau này Đông Sơn sẽ lại được xây dựng lại.”

Hai mắt Yêu hoàng sáng lên: "Ái khanh, ngươi còn có cách sao?”

"Có."

Hồ Vương trả lời một cách như đinh đóng cột.

"Bệ hạ, kế hoạch hiện tại, chỉ có thể mượn dùng sức mạnh của Đại Càn. Đại Càn và Thần Hậu tuyệt đối không thể bước đi cùng nhau, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, mối quan hệ của chúng ta và Đại Càn sẽ thân thiết hơn trước đây, chúng ta cũng chắc chắn có thể có được nhiều sự ủng hộ từ bên phía Đại Càn này.”

Yêu hoàng có chút khó xử.

"Ái khanh nói có lý, chỉ là trước đây đều là chúng ta chiếm thế thượng phong, hiện tại chúng ta lại cần sự ủng hộ của Đại Càn, trong lòng bổn hoàng đây băn khoăn.”

Hồ Vương tỏ vẻ hiểu được.

Nhưng bà ta kiên trì nói: “Bệ hạ, vì phục quốc, không còn cách nào khác.”

Yêu hoàng cắn chặt răng.

"Ái khanh, cho dù là như lời ngươi nói, nhưng chúng ta làm sao có thể khiến Đại Càn giúp đỡ chúng ta được? Đại Càn cũng không phải ngốc, chuyện không có lợi, bọn họ thực sự sẽ làm sao?”

Hồ Vương nói: "Bệ hạ thánh minh, vì vậy chúng ta phải khiến cho Đại Càn nhìn thấy được lợi ích mới được. Muốn thuyết phục cao tầng Đại Càn bắt buộc phải khiến bọn họ biết được giao hảo với chúng ta, giúp đỡ chúng ta mới có thể đổi lấy lợi ích lớn hơn cho Đại Càn. Mà muốn làm được điều này, vẫn là nằm ở bệ hạ.”

Yêu hoàng cười khổ, nói: “Ái khanh thật sự đánh giá cao bổn hoàng rồi, hiện tại bổn hoàng đã lực bất tòng tâm. Mặc dù trước khi đi còn mang theo một số nội tình của yêu đình nhưng những thứ này phần lớn đều là thứ hữu dụng cho yêu tộc chúng ta, e rằng Đại Càn sẽ không cảm thấy hứng thú.”

Hồ Vương nói: "Bệ hạ, điều thần nói không phải là vàng bạc châu báu, Đại Càn cũng sẽ không hứng thú với những thứ hào nhoáng bên ngoài đó. Điều thần nói chính là loại cao thủ cái thế thiên hạ vô song như ngài. Thứ mà Đại Càn hiện tại thiếu nhất cũng là sự áp trận của cao thủ cấp bậc chí tôn cấp đỉnh như ngài.

Yêu hoàng được Hộ Vương tâng bốc đến đỏ mặt.

Ông ta, một cao thủ cái thế thiên hạ vô song, suýt chút nữa bị vây đánh trên thế giới, suýt nữa bị đánh, yêu đình rơi vào tay giặc.

Nếu như không phải Đại Càn phái người tới trợ giúp, Thần Hậu cũng chưa chính thức xuất quan, Yêu hoàng cảm thấy lần này nói không chừng mình thật sự sẽ hoàn toàn nằm trên chiến trường rồi.

Hiện tại Yêu hoàng cũng đã hiểu rõ về thực lực của chính mình.

Mặc dù được xưng là nam Yêu hoàng, bắc Ma Quân nhưng Ma Quân tốt đẹp như vậy, ông ta quả thực trèo cao rồi.

Xét về thực lực, ông ta phải kém Ma Quân một bậc.

Nếu Thần Hậu chính thức xuất quan, một chọi một với ông ta, e rằng ông ta cũng không đánh lại được Thần Hậu.

Cho nên Yêu hoàng cảm thấy, cho dù Đại Càn có ông ta cũng chưa chắc có ích lợi gì.

Bình Luận (0)
Comment