Chúng ta đều có tương lai xán lạn (10)
“Yêu hoàng bản tính lười biếng, trên miệng nói thích quyền lực nhưng sau khi Yêu hoàng lên vị cũng chưa từng thấy ông ta thực sự tự mình quản qua việc gì, có thể thấy đây chỉ là nói ngoài miệng thôi.”
"Thích đồ ăn ngon, thích ngủ, thích được người khác tâng bốc.”
"Tổng kết lại một chút, chính là chỉ thích hưởng thụ quyền lực, không thích nghĩa vụ. Muốn đối phó với Yêu hoàng, quá đơn giản.”
Nhậm Dao Dao chớp chớp mắt, hỏi: "Chúng ta có thể cho Yêu hoàng sự tiếp đãi long trọng gì?”
Ngụy Quân khẽ cười, nói: “Quốc bảo, người trong nước cung phụng, cao hơn người một bậc, bốn món ăn một món canh, đãi ngộ đầy đủ.”
Một tên tay chân cao cấp tốt như vậy.
Chỉ cần ông ta ở Đại Càn liền có thể cung cấp sức uy hiếp cực lớn cho Đại Càn, thậm chí không cần Yêu hoàng đích thân xuất thủ.
Điều này giống như một vũ khí hạt nhân.
Căn bản không cần phóng đi.
Chỉ cần nó ở đó là đủ rồi.
Bảo dưỡng vũ khí hạt nhân tốn bao nhiêu tiền?
Đó là một một khoản đầu tư tốn kém.
So sánh, nuôi một Yêu hoàng, chi phí ít hơn nhiều.
Danh hiệu Quốc bảo lại không cần tiền.
Yêu Hoàng không phải thích được tâng bốc sao, không to tát gì.
Cuối cùng, cục diện mọi người đều vui vẻ.
Thần Hậu chiếm yêu đình.
Yêu hoàng trở thành Quốc bảo.
Đại Càn có được Yêu hoàng.
Ba bên đều có lợi.
Bọn họ đều có một tương lai xán lạn!
"Quốc bảo?"
"Đúng, Quốc bảo."
"Quốc bảo này có thơm không?”
"Nó không phải là vấn đề thơm hay không thơm, nói là kiểu sự tồn tại rất đặc biệt. Yêu hoàng, ông có thể hiểu Quốc bảo còn cao hơn vật tổ một bậc, sẽ có được sự cung phụng và yêu mến của toàn thể bách tính Đại Càn bọn ta.”
Nghe thấy Ngụy Quân nói như vậy, Yêu hoàng lập tức vui vẻ ra mặt.
Mặc dù ngay sau đó ông ta đã thu nụ cười lại, tiếp tục giả vờ đầy uy nghiêm.
Hồ Vương không dám nhìn thẳng.
Ngụy Quân cũng bị Yêu hoàng chọc cười.
Ngụy Quân xác nhận một điều:
Quả nhiên, những đại lão, cường giả cấp đỉnh của yêu tộc này đều có phong cách hài hước.
Ma Quân là như vậy.
Yêu hoàng cũng như vậy.
Không tồn tại thứ uy nghiêm gì.
Nhân vật dạng khôi hài mới là thật sự vô địch.
Truyện tranh không lừa dối ta.
Ngụy Quân vừa nghĩ đến Ma Quân, Ma Quân liền nhảy ra ngoài.
"Dựa vào cái gì mà ông ta làm Quốc bảo?” Ma quân phẫn nộ: “Ta không phục, Yêu hoàng, chúng ta đến luyện một chút.”
Đồng tử của Yêu hoàng co rút lại.
"Ma Quân?"
"Đúng, chính là ta bổn tọa. Ông không phải được xưng là 50/50 với ta sao? Đến đến đến, để ta xem sự lợi hại của ông.”
Ma Quân ghen tị đến nỗi mắt đỏ hoe.
Yêu Hoàng có chút thuận theo ý nguyện.
Mặc dù xưng là bắc Ma Quân nam Yêu hoàng nhưng với Ma Quân, Yêu hoàng cảm thấy mình không phải là đối thủ.
Đương nhiên, trước đây Yêu hoàng cho rằng mình có thể sánh ngang với Ma Quân.
Nhưng cuộc tấn công của Liên minh người tu chân với yêu đình lần này đã khiến Yêu hoàng tỉnh mộng rồi.
Gấu phải chấp nhận hiện thực.
Điều mà bổn hoàng lợi hại chính là biết yêu khéo dùng, tự mang khí phách vương bá, so sánh cái gì với loại hiệp khách độc hành như Ma Quân?
Vua của yêu tộc, thứ cần là trí tuệ chứ không phải vũ lực, kẻ chỉ có vũ lực là kẻ lỗ mãng.
Ngay khi Yêu hoàng đang suy nghĩ xem làm thế nào để từ chối lời mời chiến đấu của Ma Quân, liền nhìn thấy Ngụy Quân đặt tay lên đầu của Ma Quân, thản nhiên nói: “Đừng làm loạn, ta và Yêu hoàng đang bàn chuyện.”
Ma vương tức giận: "Ngụy Quân, ta cảnh cáo ngươi, Ma Quân ta cả đời này ghét nhất là bị người khác xoa đầu ta... Thật thoải mái."
Ngụy Quân lại rót cho nàng ta một lượng lớn Hạo Nhiên Chính Khí.
Nhìn thấy Ma Quân biến thành một con mèo, thoải mái đảo quanh trong vòng tay Ngụy Quân, tròng mắt của Yêu hoàng suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Ngụy Quân khẽ mỉm cười, nói với Yêu hoàng: “Yêu hoàng, ông cảm thấy lời đề nghị của Đại Càn bọn ta thế nào? Bọn ta là rất có thành ý, từ nay về sau, địa vị của Yêu hoàng ở Đại Càn bọn ta tuyệt đối còn cao hơn cả Càn Đế.”
Dù sao, hiện tại đãi ngộ cá nhân cũng cao hơn Càn Đế.
Hơn nữa, thói quen này của Yêu Hoàng, cho ông ta một chỗ ở, tìm cho một chiếc giường lớn thoải mái, gần như đã có thể khiến ông ta ở đến hết cuộc đời.
Không có gì to tát.
Đại Càn nghèo thì nghèo nhưng tiền bao nuôi loại "vũ khí hạt nhân" này vẫn là có.
Yêu hoàng nở một nụ cười sảng khoái.
"Ngụy đại nhân, ta cảm nhận được thành ý của ngươi."
Ngụy Quân cười vuốt ve đầu mèo của Ma Quân, cũng mỉm cười nói: “Yêu hoàng có con mắt tinh tường, xem ra ông đồng ý rồi đúng không?”
"Đương nhiên." Yêu Hoàng nói: "Chúng ta là đồng minh, nên tương trợ lẫn nhau, từ nay về sau, ta nguyện làm Quốc bảo của Đại Càn.”
“Vậy sau đây ta sẽ bảo Lễ bộ khởi thảo nghi thức sắc phong.” Ngụy Quân nói: “Ba ngày say, toàn thể cao quan từ tam phẩm trở lên của Đại Càn đều sẽ tham dự nghi thức sắc phong của Yêu hoàng ông để bày tỏ lòng kính trọng cao nhất đối với ông.”
Yêu Hoàng không nhịn xuống mà cười hở cả lợi.
“Đại Càn có người anh minh như Ngụy đại nhân chấp chưởng, quả thực là chuyện may mắn.” Yêu Hoàng cảm khái nói.
Năm phút sau.
Ma Quân nhảy ra khỏi vòng tay Ngụy Quân, biến thành hình người, cùng Ngụy Quân đi về phía điện Kim Loan, vừa đi vừa phàn nàn: “Đầu óc của con hùng yêu này thật sự không dễ dùng, bị ngươi xử lý dễ dàng như vậy.”