Đứa con này không phải là vật trong ao hồ (1)
"Thật ra cũng không dễ dàng đâu." Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Ta một tay cầm củ cà rốt, tay kia cầm gậy lớn, tiến hành đồng bộ thu phục Yêu hoàng, Tiểu Miêu, ngươi cũng đóng một vai trò rất lớn.”
Cà rốt đương nhiên chính là vị trí của Quốc bảo.
Ngụy Quân không nói dối Yêu hoàng.
Loại vũ khí hạt nhân như Yêu Hoàng này, Đại Càn phải cung phụng lên, cũng nhất định sẽ cho Yêu hoàng sự đãi ngộ cao nhất, bởi vì chắc chắn có thể đổi về sự báo đáp siêu giá trị.
Nhưng chỉ có củ cà rốt là không đủ.
Mặc dù Yêu hoàng đáng yêu nhưng cũng không ngốc.
Đại Càn một mực nhượng bộ, ngược lại sẽ khiến cho Yêu hoàng nảy sinh ý nghĩ được voi đòi tiên.
Lúc này chính là cần một cây gậy lớn.
Ma Quân đã đảm đương nhân vật cây gậy một cách rất tốt.
Ngay cả Ma Quân tung hoành vô địch cũng không có được vị trí Quốc bảo của Đại Càn, Yêu hoàng lại có được.
Thành ý của Đại Càn có thể thấy được.
Mà Ma Quân ở trước mặt Ngụy Quân lại ngoan giống như một con mèo được thuần hóa.
Được rồi, không phải là giống mà chính là như vậy.
Loại tình huống này cũng khiến Yêu hoàng vô cùng kinh ngạc.
Ma Quân còn như thế.
Yêu hoàng cũng không có ý nghĩ láo xược.
Thao tác này trông có vẻ đơn giản nhưng đổi lại là người khác, thực ra rất khó làm được.
Dù sao, người có thể thuần hóa Ma Quân, trong thiên hạ này cũng chỉ có Ngụy Quân mà thôi.
Nghiên cứu sâu hơn, lần này Ngụy Quân cũng coi như là đã phá vỡ ký kết ngầm với sư phụ hờ rồi, hắn cũng coi như là đã đích thân ra tay.
Có điều lúc trước, khi cứu Ma Quân, Ngụy Quân đã mạo hiểm tính mạo để kết mối thiện duyên.
Trong quá trình này, Đại Càn cũng đã cung cấp sự phối hợp nhất định.
Gieo nhân lành gặt quả lành.
Hiện tại, Ma Quân giúp Đại Càn ‘thuyết phục’ Yêu hoàng, chính là hiện thân của quả lành.
Với đại khí của sư phụ hờ, có lẽ sẽ không tính toán so đo những chuyện nhỏ nhặt này.
Ma Quân không biết Ngụy Quân đã suy nghĩ nhiều thứ như vậy, nàng ta chỉ biểu đạt sự khinh bỉ của mình đối với Yêu hoàng: “Tên Tiểu Hung kia không có lấy chút não, chỉ nhìn thấy lễ ngộ của Đại Càn với ông ta, hoàn toàn quên mất rằng cứ như vậy thế giới bên ngoài sẽ chỉ cho rằng ông ta đã đầu hàng Đại Càn. Hơn nữa, sau khi Đại Càn trói chặt ông ta, lúc muốn ông ta xuất thủ, ông ta còn có thể không xuất thủ sao? Giao dịch này ông ta thiệt to rồi.”
Ngụy Quân khẽ cười nói: “Có một số chuyện nhân gian bất sách*, Yêu hoàng đáng yêu là đủ rồi, chỉ số thông minh cao như vậy làm gì? Một Yêu hoàng biết ra vẻ dễ thương, biết ngủ, thực lực còn cao mới là Quốc bảo tốt.”
(*)Ý chỉ cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, chuyện nào có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi.
Hiện tại Yêu hoàng như vậy là vừa hay.
Nếu thực sự là một tên kiêu hùng hừng hực dã tâm, Đại Càn vẫn không dám thu nhận.
Ngụy Quân đã báo chuyện Yêu hoàng đã đồng ý quy thuận Đại Càn với điều kiện là Đại Càn phải sắc phong ông ta thành Quốc bảo cho các cấp cao của Đại Càn, lập tức toàn bộ quỳ xuống đất.
"Thái sử công – Mãi mãi là thần.”
"Ngụy đại nhân, ngài làm như thế nào được vậy?”
"Yêu hoàng mất trí rồi sao?"
"Điều này cũng có thể đồng ý?”
"Quốc bảo là sự đãi ngộ gì? Không có đãi ngộ? Chỉ là một danh xưng? Nịnh bợ nhiều một chút? Lại quản chuyện ăn uống ngủ nghỉ? Vãi chưởng, Ngụy đại nhân, ngươi không làm tên lừa đảo là quá đáng tiếc rồi?”
...
Hãy lắng nghe những lời "khen ngợi" này.
Không có kỹ xảo, tất cả đều bằng cảm xúc.
Mọi người đều ngây người.
Người càng kinh ngạc hơn còn có Càn Đế.
Sau khi Càn Đế nghe thấy Yêu hoàng chấp nhận sắc phong của Đại Càn, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm trong lòng: “Cửu Thiên Tuế suýt chút nữa phá hỏng đại sự của trẫm rồi, quả nhiên, trẫm mới là người đúng.”
Nếu ông ta không độc đoán chuyên quyền, bảo Đông Xưởng do Cửu Thiên Tuế đứng đầu đừng giở những trò mánh khóe đó, Đông Xưởng hiện tại chắc chắn đã bắt đầu tìm đường chết rồi.
Nhưng ngay cả Yêu hoàng mà Ngụy đảng cũng có thể thuyết phục.
Nếu thực sự đạt đến mức đó, Đế đảng và Đông Xưởng chỉ có thể nghển cổ đợi giết.
Trẫm đã cứu vớt một đại bi kịch.
Càn Đế nghĩ lại mà sợ hãi không thôi.
"Người đâu."
"Bệ hạ, có chuyện gì?"
"Gọi Trung hiền công đến đây, trẫm phải răn dạy ông ta một trận.” Càn Đế nói: “Đừng có nảy sinh tâm tư không nên có gì nữa.”
Cửu Thiên Tuế lại bị gọi đến có một câu MMP, không biết có nên nói hay không.
...
Tin tức về việc Yêu hoàng quy thuận Đại Càn, không chỉ gây ra cơn sóng to gió lớn ở nội bộ Đại Càn.
Sức ảnh hưởng lớn hơn vẫn là ở bên ngoài.
Trường Sinh tông.
Thần Hậu không xuất quan, chỉ là thông qua trâm vàng tiến hành đối thoại với Trần Già.
"Phụng Tiên, ngươi có ý kiến gì về việc Yêu hoàng đầu hàng Đại Càn?”
Trần Già cung kính đáp: "Bẩm nương nương, Phụng Tiên cho rằng Yêu hoàng đã không còn gì đáng lo ngại, không cần để tâm đến.”
“Nói rõ xem.” Thần Hậu nói.
Trần Già trả lời: "Yêu hoàng tính tình lười biếng, trước đây, ngay cả chính vụ của yêu đình cũng không thèm quan tâm. Sau khi đầu hàng Đại Càn, càng sẽ không vì Đại Càn mà xung phong hãm trận. Nếu Đại Càn cho rằng bọn họ thu phục được Yêu hoàng rồi có thể tùy ý sai khiến ông ta, đó là sự tính toán sai lầm. Nếu bọn họ thực sự làm như vậy, ngược lại là cơ hội cho chúng ta.”