Đứa con này không phải là vật trong ao hồ (2)
"Phụng Tiên phỏng đoán, xét theo phong cách hành sự trong quá khứ của Yêu hoàng, sau này ông ta sẽ từng bước rời khỏi trung tâm vũ đài của phong vân tế hội**, trở thành giọt nước mắt của thời đại, có thể bỏ ông ta ra phía sau đầu rồi.”
(**): ý chỉ người có năng lực gặp được cơ hội tốt.
"Yêu hoàng sẽ không tạo ra sức uy hiếp gì đối với chúng ta, cũng sẽ không mang đến sự giúp đỡ cho Đại Càn, cùng lắm chỉ là giúp Đại Càn tăng thêm uy thế trên phương diện thanh danh mà thôi, không có ý nghĩa thực tế gì.”
Trâm vàng chuyển động lên xuống, tựa như đang gật đầu.
"Ta còn phải mấy nửa tháng nữa mới có thể xuất quan, trong vòng nửa tháng, chuyện bên ngoài do ngươi chủ trì. Phụng Tiên, đừng làm ta thất vọng.”
"Xin nương nương yên tâm, Phụng Tiên nhất định cúc cung tận tụy*, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
(*) Hết lòng hết sức làm tròn bổn phận.
Sau khi mình không còn cảm nhận được khí tức của Thần Hậu, Trần Già mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại lão mà hắn ta đã từng chung sống cũng không ít.
Trước đây người mang lại cho hắn ta áp lực lớn nhất chính là Nguyên Minh chủ.
Bây giờ chính là Thần Hậu.
Áp lực mà hiện tại Thần Hậu mang lại cho hắn ta còn lớn hơn cả Nguyên Minh chủ trước đây, thậm chí khiến Trần Già đã bắt đầu gặp ác mộng.
Bởi vì cho tới bây giờ, Thần Hậu vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn ta.
Trần Già cảm nhận được hai thị nữ như hai bức tượng điêu khắc đứng bên ngoài nơi bế quan của Thần Hậu, sắc mặt không đổi, nội tâm lại càng kìm nén.
Trước khi Thần Hậu bế quan, đã để lại hai thị nữ để thúc giục hắn ta, danh nghĩa mà Thần Hậu đưa ra là để bảo vệ sự an toàn của hắn ta, đồng thời làm nổi bật địa vị của hắn ta.
Trên thực tế, dựa vào võ lực dũng mãnh của hai thị nữ này, hắn ta quả thực rất dễ dàng thu phục rất nhiều người.
Có điều, bảo vệ thì quả thực là đang bảo vệ, nhưng giám sát quả thực vẫn là đang giám sát.
Rất rõ ràng, Thần Hậu không hoài nghi hắn ta nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn ta, giấu nghề không chỉ một chút.
Đây đương nhiên là sự cảnh giác nên có của Thần Hậu.
Nhưng đối với Trần Già mà nói lại rất khó chịu.
Trần Già vốn muốn từ từ tính toán, dù sao người hắn ta đối mặt là Thần Hậu, Trần Già áp lực rất lớn, cũng hoàn toàn không thể nắm chắc có thể làm được chuyện gì lớn dưới tay Thần Hậu.
Nhưng bây giờ Trần Già đã thay đổi ý nghĩ rời.
Không thể kéo dài.
Tốc chiến tốc thắng.
Nếu thật sự tiếp tục trì hoãn, đợi Thần Hậu hoàn toàn khôi phục, căn bản không có cách nào chơi.
Hơn nữa, Thần Hậu căn bản không có ý định thu nhận hắn ta làm nghĩa tử.
Trước đây lúc gặp hắn ta, nàng ta cũng không thèm nhắc đến.
Kém xa sự coi trọng của Nguyên Minh chủ và Đổng Đại tướng quân đối với hắn ta trước đây.
Nghĩ đến rất nhiều tu hành giả của Liên minh người tu chân, cùng với đại bộ phận tinh nhuệ của yêu đình vừa mới quy thuận, Trần Già biết, giá trị lợi dụng của mình đang giảm đi nhanh chóng.
Thần Hậu chưa chắc đã qua cầu rút ván nhưng cũng sẽ không để hắn ta độc chiếm địa vị.
Đây không phải là điều mà hắn ta có thể chịu đựng được.
Vì vậy, Trần Già quyết định làm một trận lớn.
Cũng may còn có Nhất Hiệt Thư.
Với sự trợ giúp của Nhất Hiệt Thư, hắn ta có thể trốn khỏi sự giám sát của hai thị nữ của Thần Hậu.
Trần Già nhanh chóng liên lạc với Ngụy Quân thông qua Nhất Hiệt Thư.
"Ngụy huynh, tình hình bên này của ta không ổn.”
Ngụy Quân có chút kinh ngạc: "Tình hình thế nào? Không phải huynh vừa mới dẫn người trấn áp yêu đình sao? Hiện tại nên là lúc hả hê đắc ý nhất mới đúng.”
Trần Già lắc đầu và nói: "Trước đó ta cũng cho rằng như vậy nhưng hiện tại ta cảm thấy bất cẩn rồi. Làm xong việc nên làm, giá trị lợi dụng của ta liền giảm xuống nhanh chóng, ta quên mất chuyện dưỡng khấu tự trọng**.”
(**): Cố tình không đánh kẻ địch, cố ý giữ lại thế lực đối nghịch hoặc phía đối lập, dựa vào đó khiến cho địa vị của mình trở nên trọng yếu.
Cũng không phải là quên mất.
Chủ yếu đuổi yêu đình chạy về phía Đại Càn bên này vốn chính là kế hoạch định trước của bọn họ.
Trần Già đã hoàn thành mục đích này, đánh giá từ kết quả, đây chắc chắn là một thành công.
Chỉ là lần này Thần Hậu quả thực cũng không thiệt.
"Hơn nữa, vừa rồi có thể ta đã trả lời sai một vấn đề, Thần Hậu rất có thể vì vậy mà nảy sinh hoài nghi đối với ta.” Trần Già nói.
Trần Già nói cho Ngụy Quân biết về chuyện Thần Hậu hỏi mình việc Yêu hoàng quy thuận Đại Càn trước đó.
Ngụy Quân nghe xong liền nhíu chặt mày.
"Lời này của huynh quả thực đã trả lời sai rồi.” Ngụy Quân nói: “Thực lực của Yêu hoàng được bày ra đó, Thần Hậu lại đắc tội với Yêu hoàng. Yêu hoàng không chết, Thần Hậu bất an. Ngươi lại nói Yêu hoàng không có sự uy hiếp gì, đây chắc chắn không phải là câu trả lời mà Thần Hậu muốn.”
Trần Già cười khổ nói: "Sau đó ta cũng nhận ra là không đúng, nhưng đã quá muộn rồi. Nói cho cùng cũng là ta quá tham lam, không muốn chuyện Yêu hoàng quy thuận Đại Càn nảy sinh trắc trở.”
Đều nói không muốn lại được.
Nhưng Trần Già lại có ham muốn.
Đã có ham muốn thì sẽ dễ lộ ra sơ hở.
Điều này là không thể tránh khỏi.
Bất cứ ai cũng đều như vậy.
Chỉ là cụ thể lại xảy ra với Trần Già, nếu hắn ta lộ ra sơ hở, sẽ càng thêm nguy hiểm.