Thời đại thay đổi (6)
Nghe được một câu cuối cùng, sát khí trên người Cam Thần chợt phát ra.
“Tốt lắm, xem ra còn thực có người bất kính đối với Thiên Cơ các chúng ta, các ngươi là đang tìm chết.”
“Tìm con mẹ ngươi, đao thật thương thật chơi, thực cho rằng lão tử sợ ngươi? Còn không phải quan trên trứng mềm, nếu không lão tử sớm đã chơi với các ngươi. Các huynh đệ, rút hàng, kết trận.”
Cam Thần cười lạnh: “Một đám ô hợp.”
“Đám ô hợp nhiều, cũng sẽ khiến các ngươi những người tu hành này nuốt hận tại chỗ.”
Lại một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến.
Lần này đến, là bảy tám người trẻ tuổi.
Cũng mặc giáp.
Sau khi vào Đàm gia, những người trẻ tuổi này trực tiếp hướng Đàm Kiệt cúi đầu hành lễ.
“Đàm huynh, chúng ta đã tới muộn.”
Những người này đều là đồng nghiệp của Đàm Kiệt.
Cũng đều là thân binh của Đặng Giang.
Trước đây, bọn họ là không dám đứng ra.
Cho nên Đàm Kiệt chỉ có thể một mình lên Thiên Cơ các đi cầu các đệ tử này buông tha muội muội hắn.
Nhưng bây giờ, bọn họ dũng cảm đứng ra rồi.
Đàm Kiệt kích động hốc mắt đỏ bừng.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
“Các ngươi đều là thân binh Đặng Giang?” Thiên Cơ các có đệ tử cũng nhận ra những người này.
Trong những người trẻ tuổi này, cầm đầu là một người trẻ tuổi da thịt màu đồng.
Hắn thẳng sống lưng, nghiêm mặt nói: “Chúng ta là quân nhân Đại Càn.”
“Theo ta được biết, Đặng Giang thân binh hơn trăm, các ngươi đến đây mấy người?” Đệ tử Thiên Cơ các cười phá lên: “Thiên Nam đạo quân đội Đại Càn mấy vạn, nhưng chỉ có vẻn vẹn vài người các ngươi dám đứng ra, ai cho các ngươi cái mật chó này?”
“Sẽ có càng ngày càng nhiều người đứng ra.” Người trẻ tuổi trầm giọng nói: “Chúng ta chỉ là nhóm đầu tiên, tuyệt đối sẽ không là một đám cuối cùng. Thiên Cơ các, ngày lành của các ngươi sắp hết rồi.”
“Làm càn.”
Cam Thần sợ chính là cái này, tự nhiên không thể để hắn nói thêm gì nữa.
Thiên Cơ Bàn nở rộ hào quang, ngay sau đó, Cam Thần chủ động ra tay.
Hắn muốn dùng thế sấm sét trấn áp những người này, một lần nữa dựng lên quyền uy không gì phá nổi cho Thiên Cơ các.
Hắn biết, giờ phút này khẳng định có rất nhiều người đang nhìn nơi này.
Cho nên, hắn nhất định phải cường thế đến cùng, để mọi người đều biết Thiên Cơ các vẫn còn.
Thiên Cơ các vẫn là Thiên Cơ các không thể xâm phạm của trước kia.
Sau đó, hắn cuối cùng vẫn chưa thể một đòn trấn áp những người này.
Một người quần áo tả tơi, giống như ăn xin, đột ngột xuất hiện, lấy tay tiếp được Thiên Cơ Bàn của hắn.
Con ngươi của Cam Thần đang kịch liệt co rút lại.
“Ngươi là ai?”
Từ đâu toát ra một cao nhân?
Hắn rõ ràng cảm giác được thực lực của đối phương không yếu hơn hắn.
Người ăn xin ngẩng đầu lên.
Để mọi người đều thấy được mặt hắn.
Ngay sau đó.
Các đệ tử Thiên Cơ các chợt biến sắc.
Mà đám lão binh kia, thân binh Đặng Giang, Đàm Kiệt, Đàm Nhu và Đàm Minh lại tất cả đều sắc mặt vui vẻ.
“Thiếu tướng quân.”
“Ra mắt thiếu tướng quân.”
“Thiếu tướng quân, ngươi cuối cùng đã trở lại.”
Thiếu tướng quân Đặng Bất Di!
Con trai trưởng của Đặng Giang.
Sau khi nhìn thấy Đặng Bất Di, Minh Châu công chúa cũng là mắt sáng ngời.
“Là hắn.”
“Công chúa, ngươi biết hắn?”
“Đặng Bất Di, con trai trưởng Đặng Giang, mười ba tuổi đã theo Đặng Giang cùng lên chiến trường vệ quốc. Về sau sau khi chiến tranh vệ quốc chấm dứt, Đặng Giang ngả về phía Thiên Cơ các, mà Đặng Bất Di khinh bỉ hành vi của Đặng Giang, công khai đoạn tuyệt quan hệ cha con với Đặng Giang, từ đó về sau rời khỏi Thiên Nam đạo, những năm gần đây vẫn luôn hoạt động ở chiến trường tuyến trước nhất, bờ biển tây cùng Thiên Nguyên thành là nơi hắn thường đi nhất. Một thế hệ trẻ tuổi quân đội Đại Càn, Đặng Bất Di là người nổi bật trong đó.”
Ngụy Quân nghe được Minh Châu công chúa giới thiệu.
Dân chúng thiên hạ cũng nghe được Minh Châu công chúa giới thiệu.
Giờ khắc này, thiên hạ có vô số người đều dâng lên sự kính trọng đối với Đặng Bất Di.
Mà bản thân Đặng Bất Di lại cũng không có bất cứ sự kiêu ngạo nào.
Hắn nhìn Đàm gia xảy ra những tình huống này, thanh âm có chút khàn khàn, cũng có chút áy náy.
“Xin lỗi mọi người, ta về muộn rồi.”
“Thiếu tướng quân có thể trở về là tốt rồi.”
“Thiếu tướng quân, đại tướng quân hắn...”
“Ta biết, Đặng Giang hắn chết chưa hết tội.” Đặng Bất Di chuyển ánh mắt qua trên người Cam Thần: “Ngươi cũng muốn chết sao?”
Cam Thần giờ khắc này, thật sự cảm nhận được sợ hãi tử vong.
Trong đầu hắn cũng xuất hiện tư liệu của Đặng Bất Di.
Hắn là thủ tịch đại sư huynh Thiên Cơ các, nhưng Thiên Cơ các cũng không phải lấy chiến đấu sở trường.
Đặng Bất Di khác.
Những năm gần đây, nơi Đặng Bất Di xuất hiện nhiều nhất chính là bờ biển tây cùng Thiên Nguyên thành, căn cứ tình báo Thiên Cơ các đến xem, Đặng Bất Di thậm chí từng xâm nhập Tây đại lục cùng yêu đình, hơn nữa tất cả đều toàn thân mà lui.
So với sát tinh như vậy, hắn có lẽ tu vi không kém, nhưng mà kinh nghiệm thực chiến kém quá nhiều.
Nhưng Cam Thần cũng không có quá nhiều sợ hãi.
Bởi vì hắn biết, mình hôm nay không phải chiến đấu một mình.
“Đặng Bất Di, ngươi về Thiên Nam đạo muốn làm cái gì?”
“Diệt Thiên Cơ các.”
“Trò cười.” Cam Thần cười lạnh: “Thiên hạ không ai có thể diệt Thiên Cơ các ta.”
“Ta diệt không được, tự có người tới sau.”
Đặng Bất Di lời nói kiên định cùng thiết huyết, khiến trong lòng Cam Thần phát lạnh.
Hắn không do dự nữa, trực tiếp hướng không trung hô: “Mời tiền bối ra tay.”
Một già một trẻ giữa không trung đang xem kịch vẻ mặt cứng ngắc.
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn về phía sư phụ của mình: “Sư phụ, hắn sao biết chúng ta có mặt?”
Lão nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Đoán, đệ tử Thiên Cơ các, quả nhiên đều am hiểu tính kế.”
“Ngài muốn ra tay sao?”
“Đương nhiên cần, liên minh tu chân giả nếu không bảo vệ được Thiên Cơ các, lòng người sẽ tan.” Lão nhân rút ra đao của mình.
Hôm nay bọn Cam Thần thật là làm tiên phong của liên minh tu chân giả một lần.
Nhưng liên minh tu chân giả không thể ngồi xem bọn Cam Thần gặp chuyện.
Liên minh tu chân giả là một liên minh, nếu minh hữu xảy ra sự tình mặc kệ, liên minh sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Cho nên, hắn phải ra tay.
Nhưng, ngay tại lúc lão vừa rút đao ra, một tia sáng trắng sát khí bắn ra bốn phía nháy mắt cố định lão.
“Đao Vương, không muốn chết, thì đừng động thủ.”
Thanh âm này truyền khắp thiên hạ.
Là tiếng Minh Châu công chúa.
Đao Vương nhíu mày, cười lạnh: “Minh Châu công chúa? Chỉ bằng ngươi cũng dám uy hiếp lão phu?”
Luận thực lực, Minh Châu công chúa không tiếp được năm đao của lão.
Giọng Minh Châu công chúa sát khí lạnh lẽo: “Ta tự nhiên không phải đối thủ của ngươi, nhưng thêm Giám Thiên Kính, ngươi nhất định phải chết.”
Đao Vương lặng lẽ.