Người tốt đầu tiên đưa Ngụy Quân đi tìm chết xuất hiện (1)
Nhưng ngay sau đó, một thanh đao đen cắt qua không gian, ngay lập tức tới Thiên Nam đạo.
Phành!
Ở trên đường thanh đao đen phải qua, một thanh trường kiếm màu vàng chặn thanh đao đen này.
Chu Phân Phương bỗng dưng hiện thân, cầm thanh trường kiếm này.
Kiếm này một mặt thân kiếm khắc một chữ “Đức”, một mặt khắc một chữ “Lý”, chính là bội kiếm Nho gia thánh nhân năm đó hành tẩu thiên hạ mang.
Chu Phân Phương cầm kiếm này, lại thêm bình đẳng lĩnh vực của nàng, ở đương thời cơ bản vô địch.
“Thần Đao môn hôm nay đóng cửa núi, có ý kiến không?” Chu Phân Phương lạnh nhạt hỏi.
“Chu Phân Phương, ngươi muốn để Nho gia cùng Thần Đao môn toàn diện khai chiến?” Một thanh âm hùng hồn vang lên bên tai người đời.
Nhưng vẻ mặt Chu Phân Phương không có chút biến hóa, giọng điệu cũng là tỏa hương bản sắc trước sau như một: “Có gan ngươi tới, bớt nói nhảm.”
“Ngã phật từ bi, các vị xin nghe bần tăng một lời.”
Hướng tây nam dâng lên một vị đại phật.
Nhưng tiếng của Cơ soái lập tức vang lên: “Lão hòa thượng, không muốn Đại Càn toàn diện diệt phật, ngươi hôm nay liền câm miệng cho bổn soái.”
“Đại Càn thật sự muốn toàn diện khai chiến?”
Một đạo thân hiện thân ở trên không tổng đàn liên minh tu chân giả, nhìn về phía kinh thành.
Ngay sau đó, vạn pháo nổ vang.
Quân đội dùng đại pháo biểu lộ thái độ của mình.
Tiếng pháo đinh tai nhức óc, ở trong tai dân chúng Đại Càn lại là giống như tiên âm.
Rất nhiều người đều nhịn không được rơi lệ đầy mặt.
Giờ khắc này, bọn họ cuối cùng tin tưởng, thời đại thật sự thay đổi rồi.
“Đại Càn không diệt được liên minh tu chân giả, nhưng bổn soái có thể hướng các ngươi cam đoan, tiêu diệt hai ba tiên môn vẫn là làm được.
Muốn toàn diện khai chiến hay không, do các ngươi quyết định. Nhưng một khi toàn diện khai chiến, khi nào chấm dứt, do chúng ta quyết định.
“Bây giờ bổn soái hỏi các ngươi, rốt cuộc muốn toàn diện khai chiến hay không? Không khai chiến, thì cút hết khỏi Thiên Nam đạo, đừng nhúng tay việc nội bộ Đại Càn.”
Thiên hạ lặng im.
Một lát sau.
Đao đen biến mất giữa không trung.
Phật quang tan đi.
Đạo thân ẩn nấp.
Các nơi của Đại Càn đều nghênh đón một trận hoan hô.
Mà Đặng Bất Di hướng Cam Thần cười cười.
“Bây giờ, bị vứt bỏ hình như là các ngươi rồi.”
Cam Thần cũng không cách nào giữ phong độ cùng trầm ổn lúc trước nữa, lớn tiếng nói: “Tiền bối, đừng trúng quỷ kế của Đại Càn, bọn họ chỉ là ngoài mạnh trong yếu.”
“Đại Càn là ngoài mạnh trong yếu, nhưng uy hiếp Cơ soái nói là thật, Đại Càn không diệt được liên minh tu chân giả, lại có thể tiêu diệt hai ba tông môn do liên minh tu chân giả sáng lập.” Đặng Bất Di thản nhiên nói: “Liên minh tu chân giả sáng lập tông môn có mười nhà, ai muốn làm hai ba nhà bị diệt môn này đây?”
“Ta không tin Đại Càn dám ngọc đá cùng vỡ.” Cam Thần lớn tiếng nói.
Đặng Bất Di cười: “Đại Càn có dám hay không ta không xác định, nhưng liên minh tu chân giả các ngươi là khẳng định không dám. Cam Thần, thời đại thay đổi rồi.”
Đại Càn có một Càn đế luôn lo trước lo sau.
Nhưng thiên hạ này, lại há chỉ một Càn đế?
Càn đế sợ, liên minh tu chân giả cũng sợ.
Trên thế giới này, người giống Càn đế nhiều lắm, người giống Cơ soái quá ít.
Cho nên, ai cứng hơn, người đó liền chiếm thượng phong.
“Cam Thần, chuẩn bị chôn cùng Thiên Cơ các đi.”
Đặng Bất Di hung hãn động thủ.
Triều đình đã cứng rắn hẳn lên.
Thân là Thiên Nam đạo thiếu tướng quân, hắn có trách nhiệm để Thiên Nam đạo cũng cứng rắn hẳn lên.
Mà tất cả cái này, đều phải dùng máu của Thiên Cơ các làm điều kiện tiên quyết.
“Cần đi trợ giúp Đặng Bất Di một lần không?”
Nhìn Đặng Bất Di cùng Cam Thần chiến đấu trong Giám Thiên Kính, Ngụy Quân chủ động hỏi.
Minh Châu công chúa lắc đầu: “Cam Thần không phải đối thủ của Đặng Bất Di.”
“Ngươi xác định?”
“Đương nhiên, đối địch cùng cấp, người tu hành từ xưa tới giờ đều không phải đối thủ của võ giả triều đình bồi dưỡng ra. Nếu một người tu hành tĩnh tọa núi sâu lợi hại hơn so với một thiếu niên tướng quân xâm nhập sau lưng địch, thế giới này liền có vấn đề rồi.” Minh Châu công chúa lạnh nhạt nói.
Trong lòng Ngụy Quân nói thế giới từ trước tới giờ không giảng đạo lý với ngươi.
Nhưng Minh Châu công chúa khẳng định càng hiểu Đặng Bất Di hơn.
Nàng đã nói như vậy, Ngụy Quân cũng không khuyên nhiều.
“Đặng Bất Di là con trai trưởng Đặng Giang, thiếu tướng quân trên dưới Thiên Nam đạo công nhận. Bây giờ Đặng Giang chết, Đặng Bất Di trở về, Thiên Nam đạo sẽ có một quá trình giao tiếp quyền lực, đây là cơ hội của chúng ta.”
Minh Châu công chúa vừa nói xong câu đó, Cơ soái truyền âm liền tới: “Công chúa, đến đài điểm tướng.”
Minh Châu công chúa nhìn về phía Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân, ngươi muốn đi hay không?”
Ngụy Quân lắc đầu: “Ta một tên thư sinh, đi có thể làm cái gì? Vẫn là soạn cho tốt sách sử của ta đi.”
“Ngụy đại nhân, ngươi cũng đến, có chuyện cần ngươi hỗ trợ.” Tiếng Cơ soái lại lần nữa vang lên.
Ngụy Quân: “... Được rồi, công chúa, ngươi dẫn đường phía trước.”
Minh Châu công chúa trực tiếp dắt tay Ngụy Quân, một cái thuấn di liền từ hoàng cung biến mất.
Ngụy Quân rất kinh ngạc: “Công chúa, ngươi mạnh như thế? Vậy mà có thể mang người ta tiến hành dịch chuyển không gian?”
“Ta chỉ ở hoàng cung mới có năng lực này, hơn nữa khoảng cách không thể quá xa.” Minh Châu công chúa nói.
Ngụy Quân nghĩ tới Chu Phân Phương từng nói, chỉ cần là ở hoàng cung, Càn đế cơ bản vô địch.
Minh Châu công chúa ở hoàng cung, chiến lực cũng có thể đủ tăng phúc gấp bội.
Xem ra Nhân Hoàng truyền thừa mình truyền xuống có chút đáng xem.
Ngụy Quân ấn một like cho chính mình.
Ngay sau đó, Ngụy Quân phát hiện đã tiến vào trong một cái lều soái.
Giương mắt liền thấy được một tấm bản đồ Đại Càn.
Còn có một đám đại tướng quân quyền cao chức trọng.
Triệu Vân và Ngụy Quân từng có duyên gặp hai lần cũng có mặt.
Đồng thời còn có Thượng Quan thừa tướng và Chu Phân Phương hai người quen.
Nhìn thấy Ngụy Quân xuất hiện, Chu Phân Phương vẫy vẫy tay với Ngụy Quân: “Ngụy Quân, đến chỗ ta.”
“Vâng.”
Ngụy Quân thành thật đi qua.
Sau đó mới phát hiện Chu Phân Phương có chỗ ngồi, hắn thế mà không có.
Soa bình*.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở phía sau Chu Phân Phương, ở cao hướng xuống nhìn thoáng qua cái gì cũng không thấy được.
Chu Phân Phương mặc một thân nho phục bọc rất kín, chỉ có thể từ bên ngoài nhìn thấy dáng người nàng thướt tha chập trùng cao thấp, không nhìn thấy chút trời đất nào bên trong.
Chu Phân Phương sau khi mang Ngụy Quân gọi lên, không nói chuyện với Ngụy Quân nữa, mà là hỏi Cơ Trường Không: “Cơ soái, quân quốc đại sự, ngươi mang Ngụy Quân thằng nhãi này gọi đến làm cái gì?”