Cần biết lúc nhỏ Lăng Vân chí, từng hứa nhân gian đệ nhất lưu (4)
“Không cần, trả giá vì Ngụy lang là ta cam tâm tình nguyện. Nếu mang tất cả chi tiết nói ra, Ngụy lang cho dù bởi vì cảm động ở bên ta, cũng không phải điều ta mong muốn.” Bạch Khuynh Tâm ngạo nghễ nói.
Sau này rất xa xôi, Bạch Khuynh Tâm rất cảm kích mình lúc này.
Nàng đã làm một quyết định rất sáng suốt.
Nếu không phải nàng giữ bí mật việc này, có thể lúc ấy nàng đã bị Ngụy Quân dạy dỗ rồi.
Một đêm này, Ngụy Quân có một giấc mơ đẹp.
Ở trong mơ, hắn và Cơ soái bọn họ cùng đi Thiên Cơ các, sau đó bị đại quân liên minh tu chân giả bao vây tiễu trừ.
Tam quân dùng mạng, anh dũng giết địch, ngại là thực lực quân địch thật sự quá mạnh, cuối cùng Cơ soái bọn họ vẫn chết trận hết.
Ngụy Quân cũng không thể may mắn thoát khỏi, chết ở dưới đao của một đại tu hành giả.
Khi đầu của hắn bị chặt xuống, Ngụy Quân liền tỉnh.
Thì ra là một giấc mơ.
Nhưng sau khi tỉnh mộng vẫn rất cảm động.
Đây là một giấc mơ đẹp.
Ngụy Quân hy vọng sau này trận chiến Thiên Cơ các, có thể khiến hắn được như nguyện.
Đến lúc đó, hắn có thể lập tức biến thân Thiên Đế.
Tuy Ngụy Quân đoán mình một kiếp này rất có khả năng là vì chơi xỏ Đạo Tổ mà đặc biệt bố trí, nhưng Đạo Tổ có thế lực của Đạo Tổ.
Mặc dù thế giới này thật là Đạo Tổ đang bố cục, Đạo Tổ cũng chưa chắc sẽ đích thân làm nữa, rất có khả năng là một tiểu binh dưới trướng Đạo Tổ bố trí.
Dưới loại tình huống này, làm từng bước quá lãng phí thời gian.
Trực tiếp biến thân Thiên Đế sau đó đánh nổ tất cả là được.
Dù sao chính phản hắn đều vô địch.
Quá tuyệt vời.
Lúc này sắc trời đã bắt đầu tỏa sáng, Ngụy Quân sau khi rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài, trước mặt liền đụng phải Bạch Khuynh Tâm.
Bạch Khuynh Tâm là cố ý đợi hắn.
“Ngụy đại nhân, chúc ngươi bình an trở về.” Bạch Khuynh Tâm mặt mang nụ cười, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
Ngụy Quân nói: “Bạch đại nhân yên tâm, ta tin tưởng chúng ta còn có thể gặp lại.”
Chờ sau khi bản Thiên Đế chết, còn có thể lại đến gặp các ngươi đám bạn cũ này.
Đến lúc đó hết thảy đều có Thiên Đế chúc phúc.
Bản Thiên Đế chính là một người hào sảng như thế.
Nghe được Ngụy Quân nói như vậy, nụ cười trên mặt Bạch Khuynh Tâm càng thêm chân thật: “Không sai, ta cũng tin tưởng chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Nàng có lòng tin đối với lực lượng phượng hoàng của mình.
“Ngụy đại nhân, ôm một cái đi.” Bạch Khuynh Tâm chủ động dang hai tay, nàng quyết định mượn cơ hội này đẩy mạnh một lần quan hệ với Ngụy Quân: “Có thể cùng nhau làm việc với ngươi, ta rất vui vẻ.”
Bạch Khuynh Tâm hiểu lầm lời của Ngụy Quân.
Ngụy Quân cũng hiểu lầm lời của Bạch Khuynh Tâm.
Nghe Bạch Khuynh Tâm nói như vậy, Ngụy Quân rất tự nhiên cho rằng Bạch Khuynh Tâm là đang cáo biệt với hắn.
Cái này rất bình thường.
Dù sao hắn cần theo Cơ soái bọn họ cùng đi Thiên Cơ các.
Bọn họ đội ngũ này chính là một đội cảm tử, nhiệm vụ chính là chịu chết.
Bạch Khuynh Tâm muốn ôm một cái trước khi chết với hắn, hắn đương nhiên không thể từ chối.
Cho nên Ngụy Quân rất thản nhiên rất dùng sức cùng Bạch Khuynh Tâm ôm một cái.
“Bạch đại nhân, ngày sau gặp.”
“Ngày sau gặp.”
Trên mặt hai người đều hiện lên nụ cười.
Chẳng qua hai người cũng không biết hàm nghĩa thật sự trong nụ cười của đối phương.
Chính ứng câu nói kia nhân loại thăng trầm không tương thông!
Không chậm trễ với Bạch Khuynh Tâm thời gian quá dài, hành quân tác chiến, quân lệnh như núi, quân xa là tuyệt đối không thể làm hỏng, quan niệm thời gian rất quan trọng.
Cho nên Ngụy Quân sớm tới nơi Cơ soái chỉ định.
Phát hiện Cơ soái và Cơ Lăng Vân đã đến.
Tướng quân Trương Sam cũng đã đến.
Ngụy Quân chủ động tiến lên hành lễ với bọn họ.
Cơ soái cùng Trương Sam đáp lễ.
Trương Sam cười nói: “Ngụy đại nhân, sau khi đi Thiên Cơ các, ngươi liền đứng ở phía sau ta là được. Trước khi ta chết, khẳng định bảo vệ ngươi chu toàn.”
Ngụy Quân cũng cười: “Trương tướng quân, đơn giản là chết sớm chết muộn mà thôi, ngài vẫn là mang tinh lực dùng ở trên giết địch đi.”
“Ha ha, tốt, Ngụy đại nhân, ngươi là hán tử. Lần này ngươi nếu có thể sống sót trở về, ta mang cháu gái gả cho ngươi.” Trương Sam hào sảng nói.
Ngụy Quân nhìn thoáng qua diện mạo thô ráp của Trương Sam, sau đó yên lặng đi tới bên cạnh Cơ soái, dùng hành động thực tế tỏ vẻ mình từ chối.
Trương Sam và Cơ soái đồng thời phát ra tiếng cười sang sảng.
Cơ Lăng Vân cũng có chút buồn cười: “Ngụy đại nhân, ngươi có điều không biết, Trương cô nương ở kinh thành là người đẹp có tiếng.”
Ngụy Quân chớp chớp mắt: “Đột biến gien?”
Cơ Lăng Vân lần đầu tiên nghe được từ『 gien 』 này, nhưng hắn đại khái có thể hiểu ý tứ gien, không khỏi cười trứ lắc lắc đầu.
“Các ngươi cười cái gì thế?”
Chu Phân Phương bỗng dưng xuất hiện, thần không biết quỷ không hay.
Hơn nữa trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Ngụy Quân.
Ngụy Quân cũng bị Chu Phân Phương dọa giật mình.
“Lão sư, ngươi lần sau đến có thể đánh tiếng trước hay không?” Ngụy Quân nói.
Chu Phân Phương nhìn Ngụy Quân một cái, bình tĩnh nói: “Sao vậy? Ngươi còn có thể làm chuyện gì không thể để người khác biết?”
“Cái đó cũng khó mà nói.” Ngụy Quân thấp giọng nói.
Chu Phân Phương cười nhạo một tiếng: “Ngươi bộ dáng gì ta chưa từng thấy? Năm đó ngươi vụng trộm tự mình vẽ một bức tranh của ta sau đó về ký túc xá học sinh tự mình hướng bộ dáng ta còn rõ ràng ở trong mắt đây.”
Vù!
Chu Phân Phương tự lộ ra câu chuyện này mang ánh mắt mọi người chung quanh đều hấp dẫn tới.
Mắt của Trương Sam lập tức sáng lên: “Ngụy đại nhân còn có lịch sử đặc sắc như thế?”
Cơ soái cũng cảm thấy rất hứng thú: “Hoàn toàn không nhìn ra nha.”
Cơ Lăng Vân vỗ vỗ bả vai Ngụy Quân, an ủi: “Ngụy huynh, ngươi là dũng sĩ thật sự, Chu tế tửu ngươi vậy mà cũng có thể trùng lên, đàn ông đích thực. Nhìn thấy cái mồm đó của nàng, nam nhân khác liền đều không còn khẩu vị nữa.”
Phành!
Cơ Lăng Vân bị Chu Phân Phương đá một cước bay xa tám mét.
Ngụy Quân chỉ Chu Phân Phương, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được xấu hổ muốn chết.
Xấu hổ nhất là việc này còn con mẹ nó là thật.
Xảy ra ở trước khi hắn thức tỉnh ký ức.
Nhưng tranh Chu Phân Phương không phải hắn vẽ.
Ngày đó hắn chỉ là thuần túy có chút cảm giác.
Một nam nhân sinh lý bình thường, muốn làm quen một chút cô nương tiểu tả cùng tiểu hữu* thế này không phải một việc rất bình thường sao?
Trong quá trình này, tranh Chu Phân Phương là một người bạn cùng trường của hắn vụng trộm vẽ.
Vừa lúc bị gió thổi đến trước mặt hắn.
Hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.
Quan trọng nhất là, ngày đó không có ai.