Cần biết lúc nhỏ Lăng Vân chí, từng hứa nhân gian đệ nhất lưu (5)
“Có phải rất tò mò ngày đó chung quanh ngươi rõ ràng không có ai, ta vì sao vẫn biết hay không?”
Chu Phân Phương tự mình công bố đáp án: “Quốc Tử Giám ở trong mắt bản Bán Thánh căn bản không có bí mật, cho nên đừng tưởng mình có bí mật gì không lộ được trước mặt người khác, chút chi tiết đó của ngươi ta đã sớm nhìn hết rồi.”
Ngụy Quân: “...”
Tốt lắm.
Chờ sau khi bản Thiên Đế chết, khôi phục thực lực, trước xóa đi đoạn ký ức này của ngươi, sau đó để ngươi biết cái gì tên là mười tám loại vũ khí bản Thiên Đế mọi thứ tinh thông.
Ngụy Quân hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Lỗ Tấn tiên sinh nói rất đúng, chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
Chuyện lớn bao nhiêu đâu.
Không hoảng.
“Lão sư, có phải bị học sinh hùng vĩ to lớn chấn kinh rồi hay không?” Ngụy Quân hỏi ngược lại.
Chu Phân Phương: “...”
Chưa từng thấy triển khai như vậy nha.
Tiểu tử này thế mà không xấu hổ, còn dám tán ngược ta.
Trong lúc Chu Phân Phương nhất thời có chút ngây dại.
Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Học sinh có cái tên biệt, tên là 『 Dương Đỉnh Thiên 』, nghĩ hẳn lão sư sau này hẳn là có thể làm chứng cho học sinh.”
Chu Phân Phương hoàn toàn chịu không nổi, nhấc chân muốn đá Ngụy Quân một cước.
Kết quả bị Ngụy Quân dự đoán được.
Trực tiếp lấy tay tiếp được chân của nàng.
Tuy Chu Phân Phương cũng chưa dùng sức, nhưng không thể không nói, tốc độ thực lực Ngụy Quân tiến bộ thật sự có hơi nhanh.
Ít nhất vừa rồi Cơ Lăng Vân chưa phản ứng lại, bị Chu Phân Phương một cước đá bay.
Mà Ngụy Quân lại kịp thời phản ứng.
Thiên Đế chuyển thế, chính là khá như thế.
Mắt thấy Chu Phân Phương có xu thế thẹn quá hóa giận, Cơ soái ho nhẹ một tiếng, chủ động đứng ra bắt đầu khống chế cục diện.
“Chu tế tửu, thời gian cũng xấp xỉ rồi, làm phiền ngươi ra tay lấy giả thay thật.”
Chu tế tửu trừng mắt nhìn Ngụy Quân một cái: “Còn không nhanh buông chân.”
Ngụy Quân vừa buông tay, vừa nhỏ giọng nói thầm: “Lấy thực lực của ngươi, còn cần bảo ta buông ra sao?”
Chu Phân Phương tức giận cho một cú gấu tát mồi.
Lão nương là muốn giữ lại thể diện cho ngươi.
Tức chết ta rồi.
Thằng nhãi này chó cắn Chu Bán Thánh, không biết lòng người tốt.
Nhưng bây giờ Cơ soái cũng đã mở miệng, nàng cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.
“Ngươi nhớ cho ta, sống sót trở về, đến lúc đó ta lại thu thập ngươi.” Chu Phân Phương giọng căm hận nói.
Sau đó nổi giận đùng đùng đi sang một bên bắt đầu chuẩn bị làm phép.
Cơ Lăng Vân từ nơi xa bay trở về nghe được Chu Phân Phương vừa rồi phát lời hung hăng, có chút cảm khái: “Chu tế tửu cũng là khẩu Phật tâm xà.”
Ngụy Quân nhún vai.
“Ngụy đại nhân, nếu thật sự chết ở Thiên Cơ các, ngươi còn có gì tiếc nuối không?” Cơ Lăng Vân hỏi.
Ngụy Quân thầm nghĩ tiếc nuối lớn nhất của bản Thiên Đế chính là đến nay còn chưa chết được.
Nếu thật là chết ở Thiên Cơ các, như vậy cuộc đời viên mãn.
Nhưng trả lời như vậy hình như là có chút quá phận.
Ngụy Quân liền nói: “Tiếc nuối lớn nhất hẳn chính là chưa mang sách sử chiến tranh vệ quốc mười năm đó viết xong, đại công tử, ngươi thì sao?”
“Ta? Ta tiếc nuối lớn nhất chính là năm đó chưa cùng thái tử bọn họ cùng nhau chịu chết.” Cơ Lăng Vân lặng lẽ nói.
Tâm tình Ngụy Quân bị một câu này của Cơ Lăng Vân nháy mắt làm cho nghiêm túc hẳn lên.
“Đại công tử không cần chú ý, người sống sẽ gánh vác càng nhiều thứ, rất nhiều thời điểm cũng không dễ dàng hơn so với chết.” Ngụy Quân khuyên giải an ủi.
Cơ Lăng Vân gật gật đầu, tiêu sái cười nói: “May mà phụ thân có rất nhiều con cái, nếu không ta đây chính là bất hiếu.”
“Cơ gia giống với Dương gia, đều là cả nhà trung liệt.” Ngụy Quân thấp giọng nói.
Hắn còn nhớ Cơ Đãng Thiên.
Khoác một tấm da công tử ăn chơi.
Mọi thứ làm sau lưng đều là hoạt động yêu nước.
Ngay cả mạng mình cũng đặt vào.
Trực tiếp dẫn tới Ngụy Quân mắc hậu chấn tâm lý công tử ăn chơi phá phách.
Cơ soái và Cơ Lăng Vân so với Cơ Đãng Thiên thật ra càng thêm đáng kính hơn.
Bọn họ bố cục lớn hơn nữa, việc cần làm cũng ảnh hưởng lớn hơn nữa.
Ngụy Quân và Cơ Lăng Vân thấp giọng hàn huyên hai câu, rất nhanh đã nghe được tiếng người khác hít khí lạnh.
Toàn cầu ấm lên quả thật là có nguyên nhân*.
Ngụy Quân chăm chú nhìn lại, rất nhanh liền ý thức được mọi người vì sao sẽ có biểu hiện như vậy.
Chu Phân Phương đã cho mọi người một bài học, để mọi người ý thức được cái gì gọi là “Lấy giả đánh tráo” cùng “Che trời qua biển” .
Minh Châu công chúa, Triệu Vân, Tô tướng quân bọn họ trơ mắt nhìn một đám binh sĩ đội cảm tử biến thành bộ dáng bọn họ.
Từ trên bề ngoài thậm chí cường độ khí tức, đều nhìn không ra chút khác biệt.
Rất nhiều người đều ngây ra.
“Chu tỷ tỷ, ta vẫn luôn biết ngươi lợi hại, nhưng ta hôm nay mới biết, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn nhiều.” Minh Châu công chúa tán thưởng.
Triệu Vân cũng cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng: “Phân Phương, Nho gia Bán Thánh trâu như thế sao? Vậy mà có thể chế tạo một người giống ta như đúc.”
“Không phải giống như đúc, thực lực kém xa, hơn nữa cũng không thể duy trì thời gian dài.” Chu Phân Phương nói: “Thời gian dài, sẽ bị các đại tu hành giả kia nhìn ra manh mối.”
“Vậy cũng đã rất mạnh rồi.” Cơ soái cảm khái nói.
Đối với năng lực của Nho gia Bán Thánh, hắn lúc trước là có sự hiểu biết.
Nhưng tận mắt thấy một màn này, hắn cũng cực kỳ chấn động.
Cái năng lực đổi trắng thay đen chỉ hươu bảo ngựa này của Nho gia thật sự là quá lợi hại.
Trách không được năm đó Nho gia Thánh nhân cầm một thanh kiếm mang ba ngàn đả thủ đánh phục cả thế giới.
Đánh nhau bọn họ lành nghề, động mồm mép bọn họ đứng đầu thiên hạ, lừa gạt bọn họ vẫn là thiên hạ đệ nhất.
Vậy còn chơi sao nữa?
Cơ soái nghĩ mình lần này nếu có thể sống sót trở về, phải đi môn hạ Nho gia học tập thêm một phen.
Hắn đã cảm giác được không gian tiến bộ.
Nhưng đó chung quy là chuyện sống sót trở về mới có thể cân nhắc.
Bây giờ hắn không có quá nhiều thời gian có thể lãng phí.
Cơ soái rất nhanh đã tiến vào trạng thái thời chiến, bắt đầu ra lệnh:
“Các vị, Chu tế tửu hao phí hơn phân nửa tu vi, thi triển thuật lấy giả đánh tráo cùng che trời qua biển cho chúng ta. Nhưng loại trạng thái này không duy trì được thời gian quá dài, chúng ta tốc chiến tốc thắng, đừng cô phụ phen trả giá này của Chu tế tửu.
“Mọi người, nghe lệnh ta, mặc giáp, chuẩn bị.”
“Vâng.”
Thanh âm xộc thẳng lên trời.
Nhưng cũng không sẽ truyền tới bên ngoài.