Đại thắng, đại hỉ, đại bi (2)
“Trên trời không có khả năng xuống dưới rất nhiều chân thần, nếu chỉ là xuống dưới một hai vị thần, vậy Đại Càn lại giết cho các ngươi nhìn xem.”
Càn đế từng nói, hắn liều hết nội tình hoàng thất, có thể đối kháng hai vị chân thần.
Lại cho Cổ Nguyệt một đám người, Cổ Nguyệt giết một vị chân thần nữa nghĩ hẳn cũng sẽ không quá khó khăn.
Tập kết toàn bộ lực lượng quân đội, Cơ soái ít nhất cũng có nắm chắc đối phó hai vị chân thần.
Bây giờ ngẫm lại, đám thần kia trên trời, thật ra cũng không có gì đáng sợ.
Đương nhiên, nếu tổ hợp chân thần + liên minh tu chân giả, Đại Càn khẳng định là còn chưa đủ sức.
Thực lực phe liên minh tu chân giả đã vượt qua Đại Càn.
Nhưng trên thế giới này, từ trước tới giờ cũng không phải một phe thực lực mạnh hơn thì đương nhiên có thể đạt được thắng lợi.
Nếu không liền không cần có chiến đấu, không cần mưu kế, binh thư chiến trận tri thức trí tuệ cũng không có đất dụng võ.
Đại Càn thật là một phe yếu thế.
Nhưng tuyệt đối không phải không có cơ hội.
Nếu không Đại Càn đã sớm bị diệt.
Huống chi hôm nay dựa theo chiến quả đến xem, Đại Càn cũng thắng lớn.
Các đại tướng quân chiến công hiển hách này, ai chưa từng có tác phẩm tiêu biểu lấy yếu thắng mạnh?
Chuyện tương tự bọn họ trải qua nhiều rồi, tuy áp lực rất lớn, nhưng còn xa chưa đến thời điểm tuyệt vọng.
Đương nhiên, thái độ là thái độ, quyết định là quyết định.
Hôm nay đánh tiếp, quả thật đã không phải một lựa chọn tốt.
Người dễ giết bọn họ đều đã giết xong rồi.
Người còn sống của liên minh tu chân giả, đều là không dễ giết.
Cơ soái nhìn chung quanh một vòng, ý thức được bên ta giờ phút này cũng đã tổn thất không nhỏ.
“Thiên Cơ các đóng núi ba năm, không thể ra ngoài.”
Cơ soái đưa ra điều kiện lui binh.
Minh chủ lạnh lùng nói: “Ngươi đang nằm mơ.”
“Hai năm.”
“Cố ý nghĩa sao?” Minh chủ hỏi ngược lại: “Minh ước chẳng qua là một tờ giấy lộn, ai sẽ thật sự tuân thủ?”
“Đối với Đại Càn mà nói, quả thật là một tấm giấy lộn. Nhưng đối với tu hành giả các ngươi mà nói, thì lại khác, các ngươi có thể lập lời thề thiên đạo.” Cơ soái cười.
Tu hành giả so với bọn họ mà nói, quả thực có rất nhiều tiện lợi, ví dụ như trường sinh.
Nhưng cũng có rất nhiều bất tiện.
Tu hành giả quá mức dựa vào thiên địa, cho nên ngược lại cũng bị quản chế bởi một phương thiên địa.
Không phải mọi người đều giống Đạo Tổ, có thể thay đổi đại hoàn cảnh.
Nghe được Cơ soái nói như vậy, sắc mặt minh chủ âm trầm xuống: “Hai năm là tuyệt đối không có khả năng, Thiên Cơ các là Thiên Cơ các của liên minh tu chân giả, liên minh tu chân giả tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn Thiên Cơ các chờ chết.”
Nếu Thiên Cơ các đóng núi hai năm, trừ phi trong hai năm này Thiên Cơ các có thể xuất hiện kỳ tài ngút trời nào, nếu không hai năm sau Thiên Cơ các sẽ bị bỏ lại rất xa.
Thực lực sẽ chỉ lui bước, không có khả năng tiến bộ.
Lịch sử đã vô số lần chứng minh, đóng cửa đúc xe không giải quyết được vấn đề.
Để Thiên Cơ các đóng núi hai năm, tương đương để Thiên Cơ các mạn tính tử vong.
Cũng tương đương liên minh tu chân giả vứt bỏ Thiên Cơ các.
Vậy liên minh còn có ý nghĩa gì?
Triều đình chỉnh đốn Thiên Nam đạo, không cần tới hai năm.
“Nhiều nhất nửa năm.” Minh chủ trầm giọng nói: “Đây là cực hạn liên minh tu chân giả có thể tiếp nhận.”
Thiên Cơ các tổn thất rất lớn.
Nửa năm thời gian, để lại cho Thiên Cơ các nghỉ ngơi lấy lại sức.
Sau đó, Thiên Cơ các nếu muốn thật sự khôi phục nguyên khí, vẫn cần tiếp tục tham gia chiến đấu.
Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
Tắc nghẽn là rất khó đạt được tăng lên, mở nguồn mới là biện pháp duy nhất.
Minh chủ cân nhắc vậy quả thật là xuất phát từ công tâm, tất cả nghĩ cho lợi ích của Thiên Cơ các.
Cơ soái đương nhiên không thể như ý hắn: “Đều lui một bước, Thiên Cơ các đóng núi một năm, trận chiến hôm nay dừng ở đây, sau này chúng ta đều dựa vào bản lãnh. Đại Càn sẽ không tấn công Thiên Cơ các nữa, liên minh tu chân giả cũng không thể phái tông môn khác xâm nhập Thiên Nam đạo nữa. Các ngươi đáp ứng, lập tức có thể ký minh ước. Các ngươi không đáp ứng, vậy tiếp tục đánh, đánh tới lưỡng bại câu thương.”
Sắc mặt Minh chủ cực kỳ khó coi: “Tiếp tục đánh, ngươi không sợ Yêu tộc nhân cơ hội chiếm lợi?”
“Yêu Hoàng không ngu như vậy, rõ ràng có thể ngồi xem hai nhà chúng ta nội đấu, hắn nếu nhúng tay, nhỡ đâu hai nhà chúng ta liên thủ đánh yêu đình vậy làm thế nào?” Cơ soái lạnh nhạt nói: “Cái nguy hiểm này yêu đình sẽ không mạo, bọn họ cái gì cũng không làm, là đã thắng rồi.”
Hơn nữa cho dù là thực đánh nhau, Cơ soái thật ra cũng không phải quá lo lắng.
Yêu tộc là ăn thịt người.
Nhưng ăn người thường chỉ có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của Yêu tộc.
Nhưng ăn tu hành giả, là có thể khiến thực lực Yêu tộc được tăng lên.
Nói từ góc độ ích lợi, giết chết tu hành giả đối với Yêu tộc mà nói hiển nhiên là ích lợi lớn hơn.
Nói từ góc độ thù hận, tu hành giả giết yêu lấy đan, tạo sát nghiệt đối với Yêu tộc cũng cao hơn xa người thường, dù sao người thường cũng đánh không lại yêu quái.
Cho nên vô luận từ góc độ nào, Yêu tộc muốn động thủ, đều nên ưu tiên xuống tay đối với liên minh tu chân giả mới đúng.
Nếu không phải nhân yêu không thể cùng tồn tại, Cơ soái lo lắng dẫn sói vào nhà, hắn cũng muốn kéo yêu đình vào cuộc, cùng nhau động thủ đối với liên minh tu chân giả.
Nhưng thù hận giữa hai tộc nhân yêu quá sâu, không thể hóa giải, Cơ soái cũng liền từ bỏ ý tưởng này.
Minh chủ liên minh tu chân giả cảm nhận được thái độ kiên quyết của Cơ soái.
Nếu không đáp ứng điều kiện của Cơ soái, Cơ soái rất có thể thật sự đánh tiếp với hắn.
Huống chi Cơ Lăng Vân hôm nay cũng đã chết.
Suy bụng ta ra bụng người, minh chủ tự hỏi nếu là mình, tuyệt đối cũng rất muốn bất chấp mọi giá báo thù cho con mình.
Cho nên hắn trầm ngâm một lát, vẫn đã đáp ứng yêu cầu của Cơ soái.
“Được, vậy lấy một năm làm hạn định.” Minh chủ nói: “Cơ Trường Không, lần này tính các ngươi thắng một ván, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Khóe miệng Cơ soái cong lên một nụ cười châm chọc: “Không cần nhắc nhở, bổn soái sẽ báo thù cho dũng sĩ hôm nay chết trận.”
Ngày đêm không dám quên.
Nhiều người như vậy đều mang cơ hội sống cho hắn.
Hơn nữa Trương Sam và Ngụy Quân còn là hắn chính mồm hạ lệnh giết.
Nếu không phải tâm chí hắn đủ kiên định, bây giờ cả người hắn đã sụp đổ.
Mặc dù là bây giờ, trong lòng Cơ soái cũng chịu đủ tra tấn.
Trong lòng chảy nhiệt huyết nóng bỏng, lại nào có thể làm được vô tình vô nghĩa?
Huống chi, Cơ Lăng Vân cũng chết trận rồi.