Đại thắng, đại hỉ, đại bi (3)
Ký kết minh ước đình chiến với liên minh tu chân giả, hai bên đều bảo trì khắc chế, không xảy ra giao tranh nữa.
Dù sao bây giờ là cầm gậy đánh sói hai đầu sợ*, ai cũng không có nắm chắc nhất định có thể đánh thắng đối phương.
Liên minh tu chân giả nhân thông qua truyền tống trận Thiên Cơ các tản ra rời khỏi.
Thiên Cơ các mở ra đại trận đóng núi, đóng lại một năm.
Mà quân đội Đại Càn thì bắt đầu dọn dẹp chiến trường, thu thập di thể dũng sĩ chết trận trong chiến dịch này.
Chẳng qua, rất nhiều người đều đã mất xác ở dưới Thiên Nguyên đại pháo.
Có thể thu thập được thi thể chỉ có số rất ít.
Mảnh thân thể, khiến rất nhiều đại tướng quân cũng không nỡ nhìn.
Cơ soái vẫn luôn nhìn.
Thẳng đến lúc hắn thấy được đầu của Cơ Lăng Vân.
Giờ phút này Cơ mắt Lăng Vân đã gắt gao nhắm lại.
Nhưng khóe miệng của hắn là cong lên.
Sau khi lau sạch vết máu tràn đầy trên mặt, là nụ cười.
Thấy một màn như vậy, Cơ Trường Không cuối cùng không giữ được nữa, đi qua ôm Cơ Lăng Vân, nước mắt tràn mi mà ra.
Vô tình chưa chắc chân hào kiệt, thương con nào phải không trượng phu?
Hắn tự tay giết chết con thứ hai của mình.
Hôm nay, con trưởng hắn cũng chết trận sa trường.
Cuộc đời đau thương lớn nhất, không gì hơn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Mà hắn, đã trải qua hai lần.
“A...”
Nghe trứ Cơ soái gào rống khổ sở, trong lòng rất nhiều người đều có chút khó chịu.
Nhưng đây là chiến tranh.
Hôm nay chết, lại há chỉ là con của mình Cơ Trường Không.
“Lão Trương mẫu thân hắn vẫn còn.” Tô Lang Gia thấp giọng nói.
“Đừng nói nữa, nhanh thu dọn chiến trường. Sau khi về kinh, chúng ta còn cần làm một cái nghi thức tế điện long trọng cho các anh linh chết trận này.”
“Người cũng chết rồi.”
“Vậy cũng phải làm, dũng sĩ vì nước tận trung có thể chết im lặng không, nhưng người sống không thể coi như không thấy.”
“Các huynh đệ, đều phấn chấn một chút, hôm nay chúng ta dù sao vẫn là thắng lớn.”
Đúng, thắng lớn.
Thu phục Kiếm Các, để một tiên tông trong mười đại tông môn sáng lập liên minh tu chân giả đứng về phía Đại Càn.
Qua qua lại lại, tương đương kiếm được hai cái tiên tông.
Lại bức bách Thiên Cơ các phong sơn một năm, trong vòng một năm không cần lo lắng uy hiếp đến từ Thiên Cơ các.
Mười đại tông môn sáng lập liên minh tu chân giả, hôm nay chiến một trận liền trừ đi hai cái, bên ta còn gia tăng Kiếm Các cường viện như vậy.
Huống hồ hôm nay nhân mã liên minh tu chân giả đến tiếp viện Thiên Cơ các cũng tổn thất thê thảm nặng nề, người có thể sống sót trở về không đến một nửa.
Đây đương nhiên là thắng lớn.
Thắng lớn đủ để cả nước chúc mừng.
Chỉ là phía sau thắng lớn này, nhất định cũng có rất nhiều người sẽ đau triệt tim.
Chiến tranh, sao có thể không chết người chứ?
“Chu tế tửu, ngươi tới xem một chút.”
Chu Phân Phương bỗng nghe được Minh Châu công chúa đang gọi mình.
Nàng liếc một cái, sau đó cả người run lên.
Ngụy Quân.
Thân thể hắn thế mà bảo tồn được, chưa bị Thiên Nguyên đại pháo nổ thành bột phấn.
Đây quả thật là một kỳ tích.
Minh Châu công chúa cũng cảm thấy là kỳ tích.
“Thân thể Ngụy Quân vậy mà có thể bảo tồn, quá mức không thể tưởng tượng. Chu tỷ tỷ, ngươi mau đến xem xem, Ngụy Quân còn cứu được không?”
Minh Châu công chúa ôm ấp một phần vạn hy vọng.
Nàng vừa rồi đã sớm điều tra qua, ra kết quả là Ngụy Quân đã chết hẳn rồi.
Nhưng thực lực của nàng không tính là quá mạnh, nàng hy vọng là mình không đủ hiểu biết hệ thống tu luyện của Nho gia.
Có lẽ Chu Phân Phương có thể cứu được Ngụy Quân thì sao?
Chu Phân Phương nháy mắt xuất hiện ở bên người Ngụy Quân, tay phải thò xuống, trước đặt ở trên cổ Ngụy Quân, sau lại tra một lần mạch đập cùng nhịp tim của Ngụy Quân.
Một lát sau, hy vọng trong mắt Chu Phân Phương biến mất toàn bộ, tinh khí thần cả người cũng như là nháy mắt mất đi một nửa.
Chu Phân Phương giọng khàn khàn mở miệng: “Không cứu được nữa, đã chết hẳn rồi.”
Minh Châu công chúa lặng lẽ.
Một đáp án trong dự kiến.
Ở trong Thiên Nguyên đại pháo có thể giữ thân thể đầy đủ đã là kỳ tích.
Còn muốn sống sót, đó là không có khả năng.
Chung quy là chưa xảy ra kỳ tích lớn hơn nữa.
Cùng lúc đó, kinh thành.
Bạch Khuynh Tâm đang tìm Ma Quân, bỗng nhiên thân thể nhoáng lên một cái, sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Nhưng nàng cũng chưa sợ hãi, ngược lại mắt sáng lên.
“Lực lượng phượng hoàng đang xảy ra tác dụng, Ngụy lang bây giờ hẳn là đã bắt đầu sống lại.”
“Có chút không thích hợp.” Bạch Khuynh Tâm nghe được tiếng nhân cách phượng hoàng của mình: “Người trong lòng kia của ngươi có chút không thích hợp.”
Trái tim Bạch Khuynh Tâm nháy mắt thắt lại: “Ngụy lang xảy ra chuyện gì?”
“Ta có thể cảm ứng được lực lượng phượng hoàng tiêu hao, quá nhanh, hơn nữa quá nhiều. Hắn không phải vừa mới tu luyện còn chưa được vài ngày sao? Vì sao hồi sinh hắn cần hao phí nhiều lực lượng phượng hoàng như thế?” Giọng điệu nhân cách phượng hoàng có chút rung động: “Nếu không phải ngươi kiên trì chuyển vận thêm cho hắn một ít lực lượng phượng hoàng, hắn lần này thật sự đã chết.”
Bạch Khuynh Tâm nghe được nhân cách phượng hoàng nói như vậy, nhất thời yên tâm, thở phào một cái.
“Thiên phú của Ngụy lang kinh tài tuyệt diễm, thời điểm lên Thư sơn phá kỷ lục của Chu lão sư, được coi là tư chất thánh nhân, hao phí lực lượng phượng hoàng nhiều một chút tính là gì?”
Bạch Khuynh Tâm không cảm thấy đây là việc lớn gì cả.
Nam nhân bổn cô nương coi trọng đương nhiên rất ưu tú.
Gặp được Ngụy Quân, sức phán đoán luôn luôn chuẩn của nàng lập tức biến mất không thấy.
Không chỉ có thế, nàng còn rất kiêu ngạo.
“Xem ra lần này thật đúng là ta kiên trì mới cứu Ngụy lang một mạng.” Bạch Khuynh Tâm cảm giác được cảm giác thành tựu thật lớn.
Chỉ là áo gấm đi đêm có chút không quá thích.
Nàng rất muốn tìm người dốc lòng kể một phen.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm nghĩ nghĩ, vẫn nhịn.
Nhiều tầng nhân cách loại chuyện này nói ra đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt.
Lực lượng phượng hoàng đối với Bạch Khuynh Tâm lựa chọn tính mắt mù cũng là cạn lời: “Tư chất thánh nhân cũng không hao phí được nhiều lực lượng phượng hoàng như vậy, ngươi nếu dung hợp ta, thực lực không chắc kém thánh nhân bao nhiêu. Ngươi cho tiểu tình lang kia của ngươi dùng mất, chính là toàn bộ lực lượng phượng hoàng ta tích góp, hồi sinh nửa thánh nhân cũng chỉ vậy mà thôi.”
Nghe được lực lượng phượng hoàng nói như vậy, Bạch Khuynh Tâm có chút trịnh trọng hẳn lên.
“Ngụy lang lợi hại như thế?”
“Hắn rất không thích hợp, ngươi rốt cuộc đã thích một nam nhân thế nào? Hắn có thể là thánh nhân chuyển thế hay không?” Nhân cách phượng hoàng hoài nghi nói.