Chiến sĩ cùng ruồi bọ (1)
Nếu không phải như thế, nàng cũng sẽ không luân hồi vạn năm vẫn nhớ mãi không quên bảo hộ Ngụy Quân.
Thật sự là thiếu Thiên Đế ân tình quá lớn.
“Sư huynh, ta nợ ngươi thật sự là quá nhiều, cảm giác vĩnh viễn cũng không trả hết, không bằng ta vẫn là lấy thân báo đáp đi.” Bí Ẩn Chi Chủ lại bắt đầu ra bộ dễ thương.
Ngụy Quân thản nhiên nhìn nhân cách giả bộ dễ thương này của nàng.
“Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi.”
“Vậy ngươi có thể logout rồi.”
“Vâng.”
Bí Ẩn Chi Chủ chu mỏ.
Sau đó từ trong hư không rút ra một cái đại khảm đao, hướng dưới khố Ngụy Quân khoa tay múa chân một phen.
“Dâm tặc, coi như ngươi thông minh, không dám chiếm tiện nghi bổn cô nương. Vừa rồi ngươi nếu thực dám ôm bổn cô nương, bổn cô nương khiến ngươi ngày sau hoàn toàn lục căn thanh tịnh.” Nữ nhân áo đen cười lạnh nói.
Ngụy Quân rất nhọc lòng: “Cút.”
Nữ nhân đồ đen một giây biến sắc mặt, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, đáng thương nói: “Sư ca, ta vừa rồi là nói giỡn với ngươi. Muội muội căn bản không hiểu ca ca, muội muội chỉ biết đau lòng ca ca. Sư ca, ngươi cưới muội muội, muội muội mỗi giờ mỗi khắc đều có thể cho ngươi kinh hỉ khác nhau đó. Cưới một mình ta, tương đương cưới hơn một ngàn nữ nhân khác nhau, thật sự không động lòng sao?”
Ngụy Quân day day đầu mình.
Quả nhiên.
Lại bắt đầu rồi.
Vẫn là công thức ban đầu, vẫn là hương vị quen thuộc.
Mà thôi, nhân gian không đáng.
Ngụy Quân phất phất tay.
Một quyền mang nữ nhân đồ đen đánh nổ.
Đàn ông đích thực, vẫn là cần thủ đoạn độc ác tiêu diệt biến thái.
Nói đi phải nói lại, mỗi giờ mỗi khắc đều có kinh hỉ khác nhau là thái quá rồi.
Mỗi ngày đổi một nhân cách, ta còn có thể cân nhắc.
Ngay cả câu dẫn người cũng không biết, đánh giá kém.
Ngụy Quân yên lặng dựng thẳng một ngón giữa đối với nơi Bí Ẩn Chi Chủ biến mất.
“Ngụy đại nhân, ta vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Bạch Khuynh Tâm dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm ở trên giường của Ngụy Quân.
Mà Ngụy Quân thì ngồi ở trước giường, đang dùng một đôi mắt quan tâm nhìn nàng.
Đương nhiên, quan tâm là nàng cho rằng vậy.
Ngụy Quân không cho rằng như vậy.
Nhìn thấy Bạch Khuynh Tâm khôi phục nhân cách chính của mình, Ngụy Quân bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lúc trước Bí Ẩn Chi Chủ kia có thể tranh phong với Thiên Đế là có thể khống chế tốt toàn bộ nhân cách phi phàm của mình.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm hiển nhiên còn không được.
Nàng cần thong thả sống lại.
Quá trình này sẽ rất dài lâu.
Mang đi so sánh, hắn muốn biến thành Thiên Đế dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ cần chết, lập tức biến thân Thiên Đế, còn là Thiên Đế tiến thêm một bước.
Nói từ trên góc độ này, Thiên Đế quả nhiên vẫn là mạnh hơn Bí Ẩn Chi Chủ.
Ngụy Quân ở trong lòng lại khinh bỉ một phen biến thái nhiều tầng nhân cách.
Mình khẳng định so với Bí Ẩn Chi Chủ khôi phục thực lực sớm hơn, đến lúc đó nhất định dạy dỗ người kia cẩn thận.
Về phần có thể sau khi Bí Ẩn Chi Chủ sống lại toàn bộ nhân cách hơn nữa mang nó nắm giữ mình còn chưa chết hay không?
Không tồn tại.
Vận khí của bản Thiên Đế tuyệt đối không có khả năng kém đến loại trình độ đó.
Một lần này nếu không phải Bí Ẩn Chi Chủ đột nhiên nhảy ra gây rối, hắn đã chết thành công.
Sự thật chứng minh thao tác của Ngụy Quân không có lỗi.
Bí Ẩn Chi Chủ lần này thuộc loại máy móc trục trặc, cũng không phải bởi vì thao tác của Ngụy Quân xảy ra vấn đề.
Bây giờ Ngụy Quân đã mang lỗ hổng Bạch Khuynh Tâm bịt lại rồi.
Một lần sau, tuyệt đối không có khả năng lại có người tới cứu hắn.
Cũng không ai có thể cứu hắn nữa.
Thiên Đế miệng vàng lời ngọc, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.
Ngụy Quân có tràn đầy lòng tin đối với bản thân.
“Ngụy đại nhân? Ngụy đại nhân?”
Tiếng hô của Bạch Khuynh Tâm khiến Ngụy Quân phục hồi tinh thần.
Ngụy Quân một lần nữa mang ánh mắt chuyển dời đến trên người Bạch Khuynh Tâm, quyết định thẳng thắn thành khẩn trao đổi một lần với nàng.
“Bạch đại nhân, ta nhìn thấy bí mật của ngươi rồi.”
Bạch Khuynh Tâm nghe được Ngụy Quân nói như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, trên mặt lại làm ra vẻ mặt ngượng ngùng, thậm chí đưa tay mang chăn Ngụy Quân đắp ở trên người mình.
“Ngụy đại nhân thật là, ngươi nhìn thấy thì nhìn thấy, cần gì phải nói cho ta chứ? Xấu hổ quá.” Bạch Khuynh Tâm thấp giọng nói.
Ngụy Quân: “...”
Ngươi thật sự con mẹ nó là một nhân tài.
Thế mà đọ lái xe với ta.
Cũng chính là thấy ngươi là người mù, bằng không ta... Ồ ồ ồ...
Ngụy Quân kinh ngạc nhìn Bạch Khuynh Tâm.
Vừa rồi Ngụy Quân chỉ là nhìn thấu linh hồn của nàng, chưa kịp nhìn thấu thân thể của nàng.
Lần này Ngụy Quân nhìn thấu rồi.
Được lắm.
Mắt của nàng thế mà đã khỏi rồi.
Ngụy Quân chớp chớp mắt, sau đó liền phản ứng lại.
Cũng đúng.
Cũng bắt đầu thức tỉnh nhân cách phi phàm rồi, mắt nếu không khỏi mới kỳ quái.
Nữ nhân này thế mà luôn giấu mình, ở trước mặt mình đóng vai người mù.
Tình huống gì vậy?
Ngụy Quân hồ nghi nhìn Bạch Khuynh Tâm.
Hắn rất nhanh làm ra phán đoán của mình:
Giả vờ đáng thương.
Sau đó thế nào?
Hẳn là thèm thân thể của mình nhỉ.
Bí Ẩn Chi Chủ cũng thường xuyên kêu muốn gả cho hắn.
Bạch Khuynh Tâm tham thân thể của hắn cũng không kỳ quái.
Logic hợp lý.
Vậy cần vạch trần nàng hay không?
Ngụy Quân nghĩ nghĩ, quyết định không vạch trần.
Cứ như vậy lẳng lặng xem nàng biểu diễn cũng rất thú vị.
Xem xem người mù rốt cuộc có thể có lòng dạ xấu xa gì?
Cho nên Ngụy Quân chỉ là vạch trần chuyện nàng nhiều tầng nhân cách.
“Ta nói là ngươi bắt đầu thức tỉnh nhân cách khác.” Ngụy Quân nói thẳng.
Bạch Khuynh Tâm không làm bộ ngượng ngùng nữa.
Nàng vừa rồi đã ý thức được Ngụy Quân nói là chuyện nhân cách khác, chẳng qua nàng muốn trốn tránh, bởi vì ngay cả chính nàng cũng chưa làm rõ chi tiết thật sự phía sau điều này.
Nhưng Ngụy Quân mang tất cả bày ra bên ngoài, nàng không thể trốn tránh nữa.
“Ngụy đại nhân, ngươi là sao biết được?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
“Bạch đại nhân, không cần lo lắng, mỗi người trên thế giới này đều có bí mật của mình, ta không có hứng thú đối với bí mật của ngươi, tuy nhiên ta đã biết tất cả rồi.” Ngụy Quân nói.
Bạch Khuynh Tâm: “...”
Ta cũng không biết, ngươi sao biết tất cả rồi?
“Ta cũng có bí mật của mình, nhưng Bạch đại nhân không cần hỏi. Ngươi chỉ cần biết, nhân cách khác dần dần sống lại đối với ngươi mà nói không phải chuyện gì xấu, ngươi cần dần dần dung hợp bọn họ, nắm giữ bọn họ, thong thả sống lại, mạnh lên, như vậy là được. Không cần thử bảo hộ ta nữa, vậy sẽ phá hỏng kế hoạch của ta.” Ngụy Quân nói đến cuối cùng, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, khiến Bạch Khuynh Tâm ý thức được Ngụy Quân không phải đang nói giỡn.