Chiến sĩ cùng ruồi bọ (2)
Sức phán đoán của Bạch Khuynh Tâm trước giờ đều là rất mạnh.
Cho dù đối mặt Ngụy Quân sẽ không chuẩn, nhưng một lần này, chỉ số thông minh của Bạch Khuynh Tâm trên mức rồi.
“Ngụy đại nhân, ngươi thật là thánh nhân chuyển thế?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Lúc trước nàng và nhân cách phượng hoàng từng làm ra phán đoán tương tự.
Ngụy Quân khẽ cười nói: “Thánh nhân cách ta, còn kém nhiều như vậy.”
Bạch Khuynh Tâm: “Khoác lác à?”
Thánh nhân là siêu cấp cường giả có thể đánh đồng với Ma Quân cùng nhau cạnh tranh người mạnh nhất thế gian từ xưa đến nay, hầu như chính là mức đỉnh của toàn bộ thế giới.
Rất nhiều người đều tin tưởng thánh nhân và Ma Quân mặc dù so với thần tiên trên trời cũng chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Trên thực tế Ma Quân là từng có chiến tích tương tự chứng minh.
Thánh nhân tuy chưa có, nhưng hắn ở nhân gian tự mở một đạo.
Loại công tích vĩ đại này cùng địa vị Thái Sơn Bắc Đẩu, lại cao hơn Ma Quân rất nhiều.
Thế gian này phàm là có thể tự mở một đạo, ai cũng đều là tông sư một đời.
Ở trong mắt tuyệt đại đa số người, nếu lúc trước thánh nhân không phải đã chết, hắn thậm chí có hi vọng trở thành người số một trên trời dưới đất.
Bạch Khuynh Tâm đoán Ngụy Quân là thánh nhân chuyển thế, đã là hết sức đánh giá rất cao Ngụy Quân rồi.
Ngụy Quân cười nói: “Không chỉ ta, thánh nhân cách ngươi cũng kém nhiều lắm.”
Tiềm lực Bí Ẩn Chi Chủ không kém gì Thiên Đế, thậm chí ngay cả thực lực lúc trước cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Điều kiện Đạo Tổ đặt ra cho hai người họ cơ bản là giống nhau.
Khác nhau là Thiên Đế chưa từng tin tưởng Đạo Tổ, càng chưa từng muốn theo hắn lăn lộn.
Mà Bí Ẩn Chi Chủ tin lời ma quỷ của Đạo Tổ.
Ngụy Quân cũng không biết nàng lúc trước là nghĩ thế nào, làm người thừa kế Đạo Tổ không phải nhất định cả đời đều không thay ca được sao?
Nhưng cũng có thể nàng căn bản là không muốn thay ca.
Có một số người thật ra chỉ muốn nằm yên hưởng thụ cũng bình thường.
Ai cũng có chí, không thể cưỡng cầu.
Sự thật đã chứng minh lúc trước Thiên Đế cùng Bí Ẩn Chi Chủ lựa chọn ai đúng ai sai.
Mà Bạch Khuynh Tâm lại bị Ngụy Quân dọa giật mình.
“Ta lợi hại như thế?”
“Đúng, rất lợi hại.” Ngụy Quân ăn ngay nói thật: “Có thể cũng chỉ kém hơn ta một chút.”
Người khác là so với hắn kém cả trăm triệu chút.
Bí Ẩn Chi Chủ thật sự chỉ là kém chút.
Bạch Khuynh Tâm dựa vào trực giác phán đoán, Ngụy Quân hình như không lừa nàng.
Điều này là thật sự khiến nàng rất chấn động.
“Thì ra hai chúng ta đều lợi hại như thế.”
“Chúng ta đều lợi hại như thế, vì sao bây giờ sẽ yếu như vậy?”
Ánh mắt Ngụy Quân nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm có một chút tán thưởng: “Vấn đề này hỏi rất hay, ngươi lưu lạc đến bây giờ tình trạng này, là vì ngươi tin một tồn tại không nên tin tưởng. Ta sao, có kế hoạch của chính ta, ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết, sau này ngươi không giúp ta, chính là đang giúp ta.”
Bạch Khuynh Tâm: “...”
Sao vòng vo như thế?
Nhưng ngươi bộ dạng đẹp trai, ngươi nói cái gì cũng đúng.
Ngụy Quân có thể biết nàng có nhiều tầng nhân cách, thì không cần thiết lừa nàng.
Bạch Khuynh Tâm là nghe hiểu được tiếng người, tự nhiên sẽ không làm chuyện Ngụy Quân không thích.
Hơn nữa nàng rất nhanh đã phản ứng lại: “Có phải ta cứu ngươi một mạng, ngược lại phá hủy kế hoạch của ngươi hay không?”
Ngụy Quân lắc lắc đầu: “Yên tâm, cái này không có liên quan tới ngươi, ngươi còn không cứu được ta, sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Chuyện Bí Ẩn Chi Chủ làm, trách tội đến trên đầu Bạch Khuynh Tâm, sẽ tỏ ra Thiên Đế giận chó đánh mèo người khác.
Ngụy Quân còn chưa mất chất như vậy.
Nhưng nói đi phải nói lại, Bạch Khuynh Tâm chính là Bí Ẩn Chi Chủ, Bí Ẩn Chi Chủ chính là Bạch Khuynh Tâm, liên hệ giữa các nàng là không dứt bỏ được.
Bí Ẩn Chi Chủ nợ hắn, từ trên người Bạch Khuynh Tâm thu chút lợi tức trước, cũng không tính là oan uổng Bạch Khuynh Tâm.
Sau khi có ý tưởng này, ánh mắt Ngụy Quân nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm liền có chút không đúng.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm cũng chưa phát hiện, cho dù là nàng phát hiện, thật ra cũng sẽ không sợ hãi.
Nàng chỉ chờ Ngụy Quân không có ý tốt.
Bạch Khuynh Tâm hỏi một vấn đề tự nhận là rất nghiêm trọng: “Ngụy đại nhân, ngươi có phải nói ta là chuyển thế thân của đại nhân vật nào đó hay không?”
“Xấp xỉ vậy.” Ngụy Quân nói.
“Vậy sau khi nàng thức tỉnh, ta vẫn là ta sao?” Ánh mắt Bạch Khuynh Tâm có chút sợ hãi hiếm thấy.
Nàng lo lắng mình sẽ bị gạt bỏ.
Ngụy Quân cười.
Hắn còn tưởng chỉ có bạn đọc sách ngu ngốc sẽ hỏi loại vấn đề này chứ.
“Bạch đại nhân, ngươi còn nhớ bộ dáng khi ngươi một tuổi không?”
Bạch Khuynh Tâm nói: “Đương nhiên không nhớ rõ.”
“Ngươi còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra khi một tuổi không?”
Bạch Khuynh Tâm tiếp tục lắc đầu.
“Vậy ngươi sẽ cảm thấy ngươi lúc một tuổi không phải ngươi sao?”
Bạch Khuynh Tâm đã hiểu ý tứ Ngụy Quân.
“Sẽ không thay đổi?”
“Đương nhiên sẽ không thay đổi, ngươi vẫn là ngươi, nàng cũng là ngươi, các ngươi vốn là một thể. Hơn nữa mặc dù nàng thức tỉnh, ngươi cũng sẽ không mất đi đoạn ký ức này.” Ngụy Quân nói.
“Nhưng cuộc đời nông cạn của ta mấy chục năm qua so với cường giả lịch duyệt vô hạn, chẳng phải là giống như một giọt nước mưa hội tụ vào biển lớn không đáng giá nhắc tới?” Bạch Khuynh Tâm lo lắng nói.
Ngụy Quân giọng điệu lạnh nhạt, lại tự có một loại lực lượng làm người ta suy nghĩ sâu xa: “Nếu tự ngươi phủ nhận mình tồn tại, vậy ngươi tự nhiên không đáng giá nhắc tới. Nhưng chỉ cần ngươi tin tưởng chính mình, ngươi sẽ vẫn luôn tồn tại. Giọt nước mưa dung nhập biển lớn, cũng không có nghĩa giọt nước mưa biến mất, giọt nước mưa là luôn còn đó.”
Loại lo lắng này của Bạch Khuynh Tâm ở trong mắt Ngụy Quân rất buồn lo vô cớ.
Lịch duyệt của mỗi người đều sẽ không ngừng tăng lên.
Một người mười năm trước cùng mười năm sau có thể biến thành hai người.
Vậy chẳng lẽ người kia mười năm trước không tồn tại sao?
Mười năm sau giống như thay đổi một người khác chẳng lẽ thật sự đổi một người khác sao?
Mọi sự vạn vật đều là đang biến hóa.
Nhưng có vài thứ là không thay đổi.
Nếu ngay cả cái này cũng không hiểu được, vậy vẫn là sớm đừng tu luyện nữa.
Nói từ trên đạo tâm kiên định, Bạch Khuynh Tâm hiển nhiên không bằng Ngụy Quân.
Nàng quả thật còn có chút mê mang.
“Ngụy đại nhân, ngươi để ta nghĩ chút nữa.”
“Ngươi nghĩ bao lâu cũng được, nhưng tuyệt đối đừng để tâm vào chuyện vụn vặt. Mặt khác, ngươi có thể từ trên giường của ta dậy rồi.” Ngụy Quân nói.
“Nha.”
Bạch Khuynh Tâm lúc này mới phát hiện mình còn nằm ở trên giường Ngụy Quân, thậm chí còn đắp chăn Ngụy Quân.