Chiến sĩ cùng ruồi bọ (4)
Thám hoa cơ bản đều sẽ lựa chọn tiến sĩ đẹp trai nhất của cùng khóa, đây là lệ thường.
Trên lịch sử còn có ví dụ trạng nguyên bởi vì giá trị nhan sắc quá cao giáng làm thám hoa.
Đương nhiên, Ngụy Quân cũng rất tuấn tú.
Nhưng văn chương của Ngụy Quân hiển nhiên so với hắn tốt hơn hẳn một cấp bậc, lại thêm khuôn mặt này của hắn cũng quả thật có thể ăn cơm, cho nên thám hoa đến lượt hắn.
Đối với em trai fan này của mình, Ngụy Quân là rất bình tĩnh.
Hắn đã sớm phát hiện, mình đời này đặc biệt thu hút những kẻ quây quanh.
Vô luận nam nữ, sau khi tiếp xúc với hắn đều thích liếm hắn.
Cái này đại khái chính là trả giá cho quá mức ưu tú đi.
Phiền não.jpg.
Trong lòng Ngụy Quân khẽ thở dài một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: “Lý huynh, thật ra ngươi nghĩ sai rồi, ta có thể đỗ trạng nguyên, có lẽ chính là vì ta xuất thân bần hàn, cho nên mới so với các ngươi càng liều mạng hơn một chút. Xuất thân bần hàn cũng không phải đau khổ của ta, ngược lại là tài phú của ta. Nếu ta xuất thân phú quý, chỉ sợ ta cũng sẽ không một lòng một dạ học tập.”
Lý thám hoa nghe vậy càng thêm bội phục đối với Ngụy Quân.
“Ba người đi, tất có sư phụ của ta. Ngụy huynh, ngươi vĩnh viễn là sư phụ của ta.”
“Chúng ta cũng đừng thổi phồng lẫn nhau nữa, dù sao cũng không có người ngoài. Lý huynh, ngươi hôm nay tới nhà bái phỏng, hẳn là không phải cố ý đến thổi ta chứ?”
Lý thám hoa lắc đầu, sắc mặt có chút khó xử, muốn nói lại thôi.
Ngụy Quân chưa thúc giục hắn, chỉ là chờ hắn mở miệng.
Đến cũng đến rồi.
Lý thám hoa khẳng định là sẽ nói.
Nhưng xem ra hẳn là một chuyện không quá dễ nói ra miệng, dẫn tới Lý thám hoa mới sẽ khó xử như thế.
Sẽ là chuyện gì đây?
Ngụy Quân không nghĩ ra.
Sau đó Lý thám hoa mở miệng, mang hắn dọa giật mình.
“Ngụy huynh, ta có một chuyện, muốn mời Ngụy huynh hỗ trợ.”
“Lý huynh cứ nói đừng ngại, chỉ cần không trái pháp luật loạn kỷ cương, lấy giao tình của ta cùng Lý huynh, nhất định sẽ cố hết sức.” Ngụy Quân hào sảng nói.
Dù sao hắn cũng không có tiền cho Lý thám hoa mượn.
Trước mang lời hay nói ra, lời hay lại không mất tiền.
Cái này gọi là 《 trí tuệ cảm xúc 》.
Lý thám hoa quả nhiên rất cảm động: “Đã như vậy, Ngụy huynh, ta cũng không khách khí nữa, ta muốn mời ngươi an ủi một phen người trong lòng của ta.”
Ngụy Quân vừa nâng chén trà lên chuẩn bị uống trà, nghe được câu này của Lý thám hoa, tay phải run lên, thiếu chút nữa mang cái chén đánh rơi trên bàn.
Tên này được.
Hắn trực tiếp được lắm.
Hắn vừa rồi không nghe lầm chứ?
Hay là nói Lý thám hoa không hổ là Lý thám hoa?
Nhưng Lý gia này là một nhà sáu tiến sĩ, cha con hai thám hoa, thiếu một cái nha.
“Lý huynh, cái này...” Ngụy Quân rất cố gắng tổ chức tìm từ, bản tính hắn là một người cực kỳ thuần khiết, hoàn toàn không có ý tưởng làm Tào thừa tướng*.
“Lý huynh, ta tôn trọng sở thích đặc thù của mỗi người. Ngươi có một số sở thích không muốn ai biết, ta cũng tỏ vẻ lý giải, nhưng thông cảm ta không thể phối hợp. Ta làm người là có điểm mấu chốt, vợ bạn bè không thể ức hiếp.”
Nói đến cuối cùng, Ngụy Quân mặt đầy chính khí, chính mình cũng tin.
Lý thám hoa: “? ? ? Ngụy huynh, tựa như có chỗ nào không đúng.”
“Lý huynh, ngươi không cần cảm thấy xấu hổ. Ta biết loại sở thích này rất khó gặp người, ngươi đã nguyện ý nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi huynh đệ này ta đã kết giao, ta tuyệt đối sẽ không nói huyên thuyên ở bên ngoài.” Ngụy Quân hứa hẹn.
Lý thám hoa cuối cùng phản ứng lại, mặt đen sì: “Ngụy huynh, ngươi đang nói chuyện vớ vẩn gì thế? Ta chỉ là muốn kính nhờ ngươi đi an ủi một phen người trong lòng của ta, nàng rất sùng bái ngươi. Ta khuyên nàng nàng căn bản không nghe, ta chỉ có thể nhờ tới trên đầu ngươi.”
“Chỉ là an ủi?” Ngụy Quân hồ nghi nói.
Lý thám hoa: “Chỉ là an ủi... Ngụy huynh, ngươi vì sao sẽ nghĩ nhiều như vậy chứ?”
Hắn cực kỳ cạn lời.
Ngụy Quân cũng rất oan uổng: “Còn không phải bởi vì ngươi họ Lý, còn thi đỗ thám hoa*.”
Lý thám hoa vẻ mặt mê mang: “Ta họ Lý có chuyện gì? Thi đỗ thám hoa lại có chuyện gì?”
“Không sao, chỉ là ta từ trên sách từng đọc được một người là Lý thám hoa, việc cuộc đời hắn thích làm nhất chính là mang nữ nhân mình yêu thương tặng cho bạn bè tốt nhất của mình.” Ngụy Quân cảm khái nói: “Tuy ta cũng rất muốn làm bạn với vị Lý thám hoa này, nhưng ta để tay lên ngực tự hỏi, ta vẫn là người, điểm mấu chốt vẫn là có, loại chuyện đó ta không làm được.”
Lý thám hoa: “... Người nọ là có bệnh phải không?”
“Tốt lắm, ngươi cho rằng hắn có bệnh, ta cũng có thể yên tâm an ủi người trong lòng của ngươi.” Ngụy Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Lý huynh, người trong lòng này của ngươi tình huống thế nào?”
“Ông nội của nàng đã chết.”
Ngụy Quân chớp chớp mắt: “Chỉ vì vậy cho nên nàng rất đau lòng?”
“Cũng không phải tất cả, nàng ở gia tộc của nàng cũng chịu một ít xa lánh. Bao gồm ông nội nàng, sau khi chết cũng không thể sống yên ổn. Nàng là người của gia tộc lớn, liên lụy đến một ít lợi ích của gia tộc, tóm lại dẫn tới rất phiền toái.” Lý thám hoa bất đắc dĩ nói.
Ngụy Quân nghe được Lý thám hoa giới thiệu, trong đầu cơ bản có một cái đường nét đại khái.
Nhưng Ngụy Quân nhíu mày: “Lý huynh, thanh quan còn khó xử việc nhà, loại tình huống này ngươi không xử lý được, ta lại có thể làm gì? Gia tộc nội đấu cũng không xúc phạm pháp luật, ta mặc dù là có ý giúp đỡ, cũng có lòng mà không có sức.”
An ủi cũng không có cách nào để an ủi.
Ngụy Quân là có biện pháp dỗ cô gái vui vẻ.
Nhưng hắn nếu dùng biện pháp của mình, Ngụy Quân rất sợ mình thực sự cắm cái sừng cho Lý thám hoa.
Cho dù hắn không chủ động, nhưng nhỡ đâu đối phương chủ động thì sao?
Ngụy Quân kiếp trước kiếp này bị theo đuổi ngược quá nhiều lần, đối với việc này có được đầy đủ kinh nghiệm, không thể không phòng.
Cho nên Ngụy Quân không phải quá muốn giúp Lý thám hoa việc này.
Thẳng đến lúc hắn nghe được một câu sau của Lý thám hoa:
“Ông nội nàng tên Trương Sam.”
Ngụy Quân ngẩn ra.
Lập tức nghĩ tới lão tướng quân lớn tiếng hô “Nã pháo” kia.
Hắn hướng Cơ Trường Không hô “Nã pháo”, là vì hắn biết mình sẽ không chết.
Đương nhiên, Ngụy Quân tin tưởng cho dù mình sẽ chết, thực gặp loại tình huống đó, hắn cũng nhất định sẽ chủ động hô “Nã pháo”.