Chiến sĩ cùng ruồi bọ (5)
Trước mặt trái phải rõ ràng, Thiên Đế chưa từng tiếc rẻ bản thân.
Đây là đạo của Thiên Đế, Thiên Đế cũng luôn luôn dùng hành động thực tế để thủ vững đạo của mình.
Nhưng Ngụy Quân cũng không bởi vì mình có thể làm được, liền đánh giá thấp người khác cũng có thể làm được.
Mỗi một người có thể không tiếc thân nguyện ý vì nước hiến thân khẳng khái chịu chết đều là dũng sĩ đáng giá kính nể.
Hắn và Trương Sam thật ra không có giao tình gì, tổng cộng cũng chưa từng gặp mấy lần.
Nhưng lão tướng quân kia lần đầu tiên mới gặp đã ở trên triều đình mở lời ra sức bảo vệ hắn.
Lần thứ hai chủ động xin đi giết giặc đi tấn công Thiên Cơ các, chấp hành nhiệm vụ chắc chắn phải chết.
Lần thứ ba, lão còn giống như từng nói nếu trận này sống sót trở về, mang cháu gái lão giới thiệu cho mình.
Nhưng lão chưa thể trở về.
Ngụy Quân đối với cháu gái lão cũng không có hứng thú.
Chẳng qua, để một lão tướng quân như vậy sau khi chết cũng không được yên ổn, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nếu chân trước tướng quân vừa mới hy sinh vì nước, chân sau cháu gái lão đã bị người khác ức hiếp.
Vậy tướng quân hy sinh ý nghĩa ở đâu?
Không thể để anh hùng hy sinh vô ích, nếu không một lần sau, không có ai nguyện ý đứng ra nữa.
“Cháu gái của Trương Sam lão tướng quân?” Ngụy Quân xác nhận một phen.
Lý thám hoa gật đầu: “Nàng tên Trương Thiền Quyên.”
“Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên, tên rất hay.” Ngụy Quân nhẹ giọng nói.
Lý thám hoa nghe vậy mắt sáng ngời, tán thưởng: “Ngụy huynh quả nhiên là tài trạng nguyên, xuất khẩu thành thơ.”
Ngụy Quân: “Thật ra hai câu thơ này là Chu tế tửu làm... Thôi, ngươi coi như ta làm đi.”
Chu Phân Phương kiểm tra thân thể cho hắn cũng rất tận tâm hết sức.
Lại để nàng gánh tiếng Ngụy Quân vẫn rất băn khoăn.
“Ngươi cùng Trương cô nương tiến hành đến một bước nào rồi?” Ngụy Quân hỏi.
Lý thám hoa đỏ mặt, ấp úng nói: “Lưỡng tình tương duyệt đi, ta đã chuẩn bị bảo gia phụ đi Trương gia cầu hôn.”
“Có thể hẹn nàng ra ngoài không? Trương gia bây giờ cụ thể là tình huống gì? Nàng rốt cuộc cần giúp đỡ gì? Ta bây giờ đều hoàn toàn không biết gì cả. Cho dù ta có ý muốn giúp, cũng cần hiểu biết tình huống trước.” Ngụy Quân nói.
Lý thám hoa gật gật đầu, sắc mặt vui vẻ: “Ngụy huynh, ngươi nếu nguyện ý ra mặt, ta ngày mai làm ông chủ, mời ngươi cùng nàng gặp một lần như thế nào?”
Đại Càn phòng bị nam nữ không nghiêm trọng lắm, cô gái cũng có thể vào triều làm quan, ra ngoài cùng mấy nam tử tụ hội tự nhiên cũng sẽ không phải vấn đề gì.
Ngụy Quân trực tiếp đáp ứng: “Được, ngươi tới an bài đi.”
Dù sao ngày mai Ngụy Quân cũng là nghỉ ngơi có lương.
“Đúng rồi, cần ta mang Bạch Khuynh Tâm Bạch đại nhân đi không? Bạch đại nhân xử án như thần, Trương gia chút việc nhà đó phức tạp nữa, tin tưởng đến trong tay Bạch đại nhân cũng sẽ được xử lý rõ ràng.” Ngụy Quân chủ động đề nghị.
Mỗi nghề có chuyên gia riêng.
Bạch Khuynh Tâm ở phương diện này quả thật được công nhận nhân tài, có loại tài nguyên này không dùng thì lãng phí.
Sắc mặt Lý thám hoa càng vui hơn: “Ngụy huynh nếu có thể dẫn Bạch đại nhân đến, tự nhiên là không còn gì tốt hơn. Nhưng ta và Bạch đại nhân vốn không có giao tình, chỉ có thể mời Ngụy huynh ra mặt.”
“Việc rất nhỏ.” Ngụy Quân rất lạnh nhạt: “Trương Sam tướng quân vì nước tận trung, thi cốt chưa lạnh, lúc này, vô luận ai dám làm chuyện có lỗi Trương Sam tướng quân, ta biết rồi đều sẽ quản. Nếu sự tình thật sự giống Lý huynh nói như vậy, vậy chuyện này ta sẽ hướng Cơ soái cùng Thượng Quan thừa tướng bẩm báo.”
Ngụy Quân chưa từng nghĩ ôm đồm.
Nhưng nếu là thật, hắn cũng sẽ không nhân nhượng cho khỏi phiền.
Có một số việc đã biết, bất bình phải nói.
Nếu hắn không có năng lực thì thôi.
Hắn đã có năng lực, lại trầm mặc, thì tương đương đang dung túng tội ác.
Ngụy Quân từ trước tới nay không phải loại người như vậy.
Hôm sau.
Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm đi chung, tới một gian phòng tửu lâu.
Bên trong Lý thám hoa và một cô gái mặc đồ cải trang đàn ông đã ngồi ở bên trong.
Tuy là mặc đồ cải trang nam giới, nhưng quả nhiên giống với Cơ Lăng Vân nói, cháu gái Trương Sam tướng quân tướng mạo không kém, anh khí bừng bừng, so với Trương Sam tướng quân rất hiển nhiên gien trải qua ưu hoá.
“Lý huynh, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Trương cô nương.”
Lý thám hoa đứng dậy chủ động giới thiệu: “Trương cô nương, vị này là Ngụy đại nhân, vị này là Bạch đại nhân.”
Trương Thiền Quyên là một nữ tử rất anh khí, chủ động đứng dậy ôm quyền nói: “Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, tại hạ Trương Thiền Quyên, ngưỡng mộ uy danh hai vị đại nhân đã lâu, thật sự ngưỡng mộ đã lâu, ta không khách khí nữa. Ngụy đại nhân trên Kim Loan điện lên án mạnh mẽ quân vương, Bạch đại nhân xử án như thần dưới nơi cai trị chưa từng có án oan sai, hai vị đều là hình mẫu trong lòng tiểu nữ tử.”
“Trương cô nương khách khí rồi.”
Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm đáp lễ, sau đó bốn người ngồi xuống.
Ngụy Quân không khách khí, vào thẳng chủ đề: “Trương cô nương, Lý huynh nói ngươi hôm nay buồn bực không vui, có liên quan với Trương Sam tướng quân, có chỗ nào ta cùng Bạch đại nhân có thể giúp được không? Nếu có gì cần, xin cứ mở miệng. Ta cùng Trương tướng quân tuy quen biết không sâu, lại được hắn chiếu cố, ở trên chiến trường coi như là có tình đồng bào, Ngụy mỗ tuyệt đối sẽ không đứng nhìn.”
Bạch Khuynh Tâm chưa nói gì.
Thái độ của Ngụy Quân chính là thái độ của nàng.
Tuy nàng biết Trương gia thân là tướng môn đứng đầu Đại Càn, tranh đấu bên trong gia tộc khẳng định sẽ là một đầm nước sâu.
Nhưng nếu Ngụy Quân muốn nhúng tay, nàng liền theo Ngụy Quân.
Trương Thiền Quyên hướng Ngụy Quân cảm ơn lần nữa.
“Ngụy đại nhân, nói ra thật xấu hổ, vốn việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, nhưng ta thật sự là không biết nên như thế nào mới tốt.” Trương Thiền Quyên cười khổ nói: “Có một số việc ta mãi không thể lý giải, đến bây giờ cũng thế, hơn nữa gần đây ta trong lúc vô ý phát hiện một số chuyện, càng làm ta thấp thỏm lo âu.”
“Trương cô nương thong thả nói, không vội.” Ngụy Quân cảm giác được trạng thái của Trương Thiền Quyên quả thật có chút không đúng.
Dưới anh khí, là vành mắt đen không giấu được cùng lo lắng che giấu cực sâu, cùng với ba phần khó hiểu và ba phần thầm oán.
Trương Thiền Quyên uống một chén trà, bình ổn tâm tình một phen, sau đó khẽ thở dài một hơi.
“Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, Lý đại nhân, các ngươi vốn có phải cho rằng Trương gia nên là ông nội của ta định đoạt hay không?”
Ba người tất cả đều gật đầu.
Trương Sam là người đứng thứ hai quân đội.
Bọn họ tự nhiên cho rằng Trương gia là Trương Sam định đoạt.
Nhưng Trương Thiền Quyên nói cho bọn họ, sự thật không phải là như thế.