Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 238 - Chương 238. Chiến Sĩ Cùng Ruồi Bọ (7)

Chương 238. Chiến sĩ cùng ruồi bọ (7) Chương 238. Chiến sĩ cùng ruồi bọ (7)

Chiến sĩ cùng ruồi bọ (7)

Ngụy Quân cũng không phải nghĩ bằng mặt mũi của mình mời nổi những người này.

Hắn chưa có mặt mũi lớn như thế.

Hắn chỉ là cho rằng Trương Sam tướng quân vốn cũng đáng bọn họ đến tiễn đoạn đường.

May mắn là, không chỉ Ngụy Quân cho rằng như vậy.

Những người này cũng đều cho rằng như vậy.

Đại Càn quả thật có rất nhiều vấn đề.

Nhưng Đại Càn có Trương Sam tướng quân người đã chết như vậy.

Cũng còn có rất nhiều người sống.

Bọn họ từ trước tới giờ đều chưa từng thay đổi lập trường của mình.

Ngày kia.

Trương gia.

Rất nhiều đại nhân vật triều đình tập trung một chỗ.

Ngụy Quân xen lẫn ở trong đó, rất không bắt mắt.

Hắn gặp được Trương gia lão phu nhân bảo dưỡng thoả đáng.

Cũng gặp được nhị gia gia của Trương Thiền Quyên.

Một thư sinh nhìn qua rất văn nhược, thậm chí có chút thanh tú.

Trên người phát ra quả thật là khí chất học giả.

Tuổi hắn hiển nhiên đã không nhỏ, nhưng cũng không tính đặc biệt tỏ ra già nua, tuổi thể hiện ra so sánh với tuổi thực tế, ít nhất kém một nửa.

Ngụy Quân rất đơn giản có thể phán đoán ra, hắn hẳn là từng dùng không ít trú nhan đan.

Việc Trương gia, Ngụy Quân đã đánh tiếng với những đại lão này.

Cho nên mọi người đều biết mục đích thật sự mình hôm nay đến Trương gia.

Sau khi phúng viếng xong, đồ cùng chủy kiến*.

Cơ soái dẫn đầu làm khó dễ.

Dù sao Trương Sam là phó thủ của hắn.

Làm lãnh đạo trực tiếp của Trương Sam, hắn đối với Trương Sam là có trách nhiệm.

“Lão phu nhân, bổn soái nghe nói Trương gia muốn chia nhà? Lão Trương thi cốt chưa lạnh, bây giờ chỉ sợ không quá thích hợp nhỉ?”

Trương lão phu nhân giương mắt nhìn Cơ soái một cái, sau đó thản nhiên nói: “Cơ soái, việc Trương gia không phải quân vụ, hẳn là không thuộc phạm vi quản hạt của ngài nhỉ?”

Cơ soái nhíu mày: “Lão phu nhân, Trương Sam là phó thủ của ta.”

“Phó thủ lại như thế nào? Cơ soái muốn nhúng tay việc nhà của phó thủ?” Lão phu nhân hỏi ngược lại.

Trương lão phu nhân thái độ cứng rắn, ra ngoài rất nhiều người đoán trước.

Trước khi đến Trương gia, mọi người đoán càng nhiều là Trương gia sẽ đùn đẩy trách nhiệm.

Không ngờ Trương lão phu nhân lựa chọn trực tiếp cứng rắn đối đầu.

Hơn nữa đưa ra lý do thật sự có chút không thể phản bác.

Dù sao, giống như Trương gia muốn chia nhà quả thật không quan hệ với việc lớn triều đình

Nhìn thấy bộ dáng đám đại lão này không có lời nào để chống đỡ, Trương nhị gia cũng mở miệng: “Cơ soái, gia mẫu tuổi tác đã cao, có chuyện gì ngươi nói với ta là được.”

“Nói với ngươi?” Ánh mắt lạnh lùng của Cơ soái đặt ở trên người Trương nhị gia: “Bổn soái cùng ngươi loại người này không có gì để nói.”

Trương nhị gia cười khẽ một tiếng: “Cũng đúng, Cơ soái là vệ quốc công huân, người đứng đầu quân đội, siêu cấp anh hùng quân công hiển hách, cứu vớt Đại Càn, tự nhiên là chướng mắt ta loại nhân vật nhỏ này.”

“Bổn soái tôn trọng tất cả dân chúng chăm chỉ lao động, nhưng khinh bỉ toàn bộ tiểu nhân muốn tu hú chiếm tổ.” Cơ soái giọng lạnh lùng nói.

Trương nhị gia lần này không phải cười khẽ, mà là cười to: “Cơ soái, ngươi nói ta là tiểu nhân? Cao thấp Trương gia không đồng ý. Trương gia có thể có bây giờ, ngươi cho rằng dựa vào là đại ca của ta sao? Sai rồi, là ta vất vả kinh doanh, Trương gia mới có cơ nghiệp bây giờ. Ta chẳng qua là cầm lại thứ vốn nên thuộc về ta, có gì không thể? Sao lại tính là tu hú chiếm tổ?”

Thượng Quan thừa tướng lắc đầu nói: “Già mồm át lẽ phải, toàn nói bậy.”

“Thượng Quan thừa tướng, ngươi cai quản thiên hạ, cứu quốc cứu dân, nhưng nói chuyện cũng xin thận trọng.” Trương nhị gia thản nhiên nói: “Đại ca của ta giống với các ngươi, một lòng vì nước, tâm tư đặt hết ở trên cầm quân đánh trận. Hắn biết cái gì là kinh doanh gia tộc? Hắn thậm chí ngay cả hiếu kính cha mẹ cũng không làm được. Lúc phụ thân chết bệnh, hắn đang đánh trận. Lúc gia mẫu sinh bệnh, hắn vẫn đang đánh trận. Bây giờ gia mẫu đã cao tuổi như vậy, đại ca vẫn như cũ lãnh binh xuất chinh, còn chết trận sa trường. Có lẽ ở trong mắt các ngươi, đại ca là một anh hùng. Nhưng theo ý ta, đại ca chỉ là một đứa con bất hiếu mà thôi.”

Trương nhị gia cầm tay Trương lão phu nhân, ánh mắt tràn ngập sự hiếu thảo, giọng điệu lại trực tiếp chuyển thành khinh thường: “Các ngươi những người này, tất cả đều muốn làm siêu cấp anh hùng cứu quốc cứu dân, lại quên bưng trà đưa nước cho cha mẹ.”

Một tay khác của Trương lão phu nhân mỉm cười xoa đầu Trương nhị gia, vui mừng nói: “Đứa nhỏ ngoan, may mắn còn có con.”

Nơi đây tràn đầy yên tĩnh.

Rất nhiều người đều đang cảnh tỉnh lại.

Bọn họ quả thật đều một lòng vì nước vì dân, nhưng tựa như thật sự có chút quên giúp mẹ rửa bát.

Trương lão phu nhân thiên vị Trương nhị gia như thế, tựa như cũng là hợp lý.

Nhưng đây chỉ là ý tưởng của người khác.

Ngụy Quân từ trước tới giờ chưa từng cảnh tỉnh lại.

Hắn trực tiếp cười nhạo nói: “Toàn nói bậy.”

Trương nhị gia nhíu mày, nhìn về phía Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân có cao kiến gì?”

Ngụy Quân khinh bỉ nói: “Ngươi dùng lý do đường hoàng để che giấu ra vẻ đạo mạo của ngươi, đáng tiếc, anh hùng vĩnh viễn là anh hùng, ruồi bọ cũng chỉ là ruồi bọ.

Lúc anh hùng chết trận, lũ ruồi bọ phát hiện trước hết là khuyết điểm cùng vết thương của hắn, ruồi bọ nhảy ra, kêu vo ve, lấy làm đắc ý, cho rằng mình so với chiến sĩ đã chết càng thêm anh hùng. Nhưng chiến sĩ đã chết trận, không đuổi chúng nó đi nữa. Thế là lũ ruồi bọ càng kêu vo ve, tự cho rằng thật ra là thanh âm bất hủ, bởi vì chúng nó hoàn toàn xa ở trên chiến sĩ.

Thật là, ai cũng chưa từng phát hiện khuyết điểm cùng vết thương của lũ ruồi bọ.

Nhưng, anh hùng có khuyết điểm vẫn như cũ là anh hùng, ruồi bọ hoàn mỹ nó vẫn là một con ruồi bọ. Kêu lợi hại nữa, nó chung quy chỉ biết kêu, chỉ biết bám vào trên người anh hùng hút máu.

“Ngươi nói Trương Sam tướng quân những người này tất cả đều muốn làm siêu cấp anh hùng cứu nước cứu dân, lại đã quên bưng trà đưa nước cho cha mẹ. Có lẽ ngươi nói đây là sự thật, nhưng ngươi đã quên một sự kiện, thời điểm quốc nạn vào đầu, nếu không có các siêu cấp anh hùng cứu nước cứu dân này, giống ngươi loại người này, ngay cả cơ hội bưng trà đưa nước cho cha mẹ cũng không có.”

Ngụy Quân nói một phen, tuyên truyền giác ngộ, khiến trong lòng đám người Thượng Quan thừa tướng toát mồ hôi.

Bọn họ tự nhiên sẽ không bị Trương nhị gia nói một phen thuyết phục được, chỉ là có nháy mắt như vậy, bọn họ như có thể hiểu được lý do Trương lão phu nhân thiên vị Trương nhị gia, cho rằng Trương nhị gia nói có một chút đạo lý như vậy.

Bình Luận (0)
Comment