Thiên hạ tất cả đều là của trẫm (1)
Nhưng Ngụy Quân nói cho bọn họ, không có đạo lý.
Anh hùng cho dù không hoàn mỹ, vẫn như cũ là anh hùng.
Người đời luôn thích nghiêm khắc với anh hùng hoàn mỹ, mà đối với tiểu nhân lại khoan dung rất nhiều.
Ngụy Quân nói cho bọn họ, không có đạo lý này.
Ngụy Quân không để ý tới Trương nhị gia bị khí thế của mình áp bách nữa, ánh mắt hắn chuyển dời đến trên người Trương lão phu nhân, trầm giọng nói: “Thực tiếc nuối, ngươi dạy dỗ một đứa con trai tốt, ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý hắn ở trên chiến trường chiến đấu hăng hái đẫm máu mới đổi lấy, ăn, mặc ở, đi lại của ngươi đều ngâm máu tươi Trương Sam tướng quân. Nhưng kết quả là, ngươi lại ghét bỏ hắn không thể bưng trà đưa nước cho ngươi.”
Khóe miệng Ngụy Quân cong lên một nụ cười châm chọc: “Nếu Trương tướng quân mỗi ngày đều ở trước mặt ngươi bưng trà đưa nước cho ngươi, ngươi dựa vào cái gì hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhất phẩm cáo mệnh? Bằng đứa con thứ hai này của ngươi chỉ biết lấy lòng ngươi sao?”
Trương lão phu nhân mở mồm phản bác ngay: “Vị đại nhân này xem nhẹ lão Nhị, bản lãnh lão Nhị nhà ta không nhất định kém lão đại.”
“Nếu nói bán nước cũng là một loại bản lãnh, điểm ấy ta thừa nhận.” Ngụy Quân thản nhiên nói.
Trương lão phu nhân và Trương nhị gia nghe vậy sắc mặt tất cả đều biến đổi hẳn.
Vẻ mặt Ngụy Quân càng thêm châm chọc: “Nhưng các ngươi tựa như đã quên một sự kiện, bán nước sở dĩ có thể bán được giá cao, vẫn là vì quốc gia này có Trương Sam tướng quân người như vậy. Không có những siêu cấp anh hùng cứu nước cứu dân này, các ngươi cho rằng liên minh tu chân giả có thể cho các ngươi đãi ngộ bây giờ? Các ngươi, thật sự là khiến ta ghê tởm.”
Ngụy Quân không chỉ ghê tởm nhân phẩm của Trương nhị gia cùng Trương lão phu nhân.
Càng khinh bỉ chỉ số thông minh của bọn họ.
Người làm kẻ bán nước rất nhiều, cái này nói lên nhân phẩm bọn họ không được.
Nhưng bọn họ làm những việc khốn kiếp đó, nói những ngôn luận vô sỉ này, nói lên bọn họ ngay cả chỉ số thông minh cũng không được.
Ăn bánh bao dính máu người khác, thế mà thật sự cho rằng là bản lãnh của mình.
Có thể ngu xuẩn đến loại tình trạng này, Ngụy Quân cũng phục.
Khi Trường Sinh tông muốn hãm hại Dương gia, buổi nói chuyện Cơ soái dạy Cơ Đãng Thiên Ngụy Quân đến bây giờ cũng chưa quên.
Tuy khi đó Ngụy Quân cũng không biết Cơ soái là một người như thế nào, nhưng cho dù Cơ soái thật là quân bán nước, chỉ số thông minh cùng đẳng cấp của Cơ soái cũng rõ ràng mạnh hơn so với Trương nhị gia và Trương lão phu nhân nhiều.
Ngay cả nguồn gốc vinh hoa phú quý của mình cùng vì sao sẽ được chủ tử coi trọng cũng không làm rõ được, ngược lại đi hãm hại người thật sự mang đến giúp đỡ cho bọn họ.
Quá thiểu năng rồi.
Loại người này Ngụy Quân thật sự không coi trọng.
Đương nhiên, lời của Ngụy Quân quá mức trắng ra, khiến Trương nhị gia cùng Trương lão phu nhân cực kỳ không thể tiếp nhận.
Dưới đại đa số tình huống, mọi người là không thể nghe lời nói thật.
Sắc mặt Trương nhị gia đỏ lên, thân thể tức đến mức run run, chỉ Ngụy Quân nổi giận nói: “Ngụy Quân, nơi này là tướng quân phủ, ngươi một tên ngũ phẩm quan nho nhỏ, có tư cách gì ở Trương gia nói ẩu nói tả?”
Đúng vậy, ngũ phẩm quan.
Ngụy Quân thăng quan rồi.
Tuy hắn chỉ làm quan hai ngày, nhưng vẫn là thăng quan.
Dù sao Ngụy Quân theo Cơ soái Trương tướng quân đi Thiên Cơ các một chuyến, đây là lên chiến trường trên ý nghĩa thật sự.
Tham gia loại chiến đấu này, chết rồi sẽ có truy phong, sống liền thăng chức rất nhanh. Bởi vì mọi người đều là lấy mạng đi liều, sau chuyện triều đình phải luận công ban thưởng.
Cho nên Ngụy Quân tuy vừa mới nhận chức, nhưng vẫn đã thăng quan, bây giờ đã là chính ngũ phẩm.
Chức quan này không thấp nữa.
Huống chi Ngụy Quân còn trẻ tuổi như thế.
Quả thực là phá kỷ lục.
Nhưng mặc cho ai cũng không bắt lỗi được.
Ai bảo Ngụy Quân là chết mà sống lại chứ?
Nhưng cho dù là ngũ phẩm quan, ở Trương gia quả thật cũng không có tiền vốn tác oai tác quái.
Trương Sam là nhất phẩm võ tướng.
Nhìn bộ dáng Trương nhị gia mặt đỏ lên, Ngụy Quân cười nhạo nói: “Lão phu nhân, xem hiểu chưa? Đây là bộ dáng miệng hùm gan sứa của đứa con thứ hai ngươi sủng ái nhất. Trương gia đi lên dựa vào hắn? Trò cười. Không có Trương Sam lão tướng quân, Trương gia chỉ là cái rắm, ngươi cho rằng ngươi tên lão Nhị này là đang mượn thế ai?”
“Ngụy đại nhân, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, ngài nói quá lời rồi.” Trương lão phu nhân hiển nhiên cũng quyết tâm không quay đầu: “Lão đại lão Nhị đều là con của ta, lão Nhị nói không sai, Trương gia không phải nơi ngươi một tên ngũ phẩm quan có thể đủ giương oai.”
Ngụy Quân cười: “Khéo, hôm nay cái oai này ta nhất định phải giương.”
“Người đâu.” Trương nhị gia biết mình dựa vào miệng lưỡi là khẳng định nói không thắng Ngụy Quân.
Ngụy Quân là truyền nhân Nho gia chính thống, còn là đệ tử Chu Phân Phương.
Thiên hạ này luận múa mép khua môi, vốn không có ai lợi hại hơn so với Nho gia.
Đối với Nho gia đám nho sinh này, biện pháp tốt nhất là dùng nắm đấm.
“Mang kẻ này loạn côn đuổi ra ngoài cho ta.” Trương nhị gia chỉ Ngụy Quân lạnh lùng nói.
Nhìn ra, hắn quả thật tức đến hỏng mất rồi.
Nếu Trương Sam còn, mang Ngụy Quân loạn côn đuổi ra không sao.
Nhất phẩm võ tướng bắt nạt một quan văn ngũ phẩm, không phải việc gì lớn.
Ở Đại Càn, địa vị võ tướng cao hơn quan văn, bởi vì Đại Càn thường xuyên đánh trận, thật ra không tồn tại không gian cho văn ức hiếp võ.
Huống chi quan văn cùng võ tướng Đại Càn cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Sức chiến đấu của ai cũng cao thái quá.
Nhưng võ tướng nhất phẩm bắt nạt quan văn ngũ phẩm không thành vấn đề, Trương nhị gia bảo người ta mang quan văn ngũ phẩm loạn côn đuổi ra, vấn đề liền rất lớn rồi.
Trong tay Ngụy Quân không biết khi nào có thêm một thanh thượng phương bảo kiếm, ngay sau đó, Ngụy Quân không chút do dự liền trực tiếp hướng mặt Trương nhị gia đánh tới.
Bốp!
Trương nhị gia ôm má phải mình, nổi trận lôi đình.
“Người đâu, người chết sạch rồi sao? Mang tên nghiệp chướng này đuổi ra ngoài cho ta.”
Ngụy Quân lại nâng tay cho hắn một kiếm, khiến mũi hắn trực tiếp phun ra máu tươi.
Trương lão phu nhân đau lòng, trực tiếp kêu to lên: “Còn có vương pháp không? Thượng Quan thừa tướng, Cơ đại soái, con ta thi cốt chưa lạnh đó, các ngươi cứ như vậy nhìn người khác bắt nạt Trương gia chúng ta? Triều đình này rốt cuộc còn có vương pháp hay không? Ta muốn đi cáo ngự trạng.”
Bị Trương lão phu nhân gọi tới, Thượng Quan thừa tướng ho nhẹ một tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Lão phu nhân, cáo ngự trạng cũng sẽ không có ai quan tâm ngươi.”