Thanh sơn hữu hạnh mai trung cốt, bạch thiết vô cô chú nịnh thần (2)
Có một số việc là không lừa được người ta.
Mạnh Giai ý thức được sơ hở của mình.
Ngụy Quân là người chấp bút chiến tranh vệ quốc, phương hướng hắn điều tra phần lớn đều có liên quan với khởi nguyên của chiến tranh vệ quốc.
Nhưng trên người Trương Trí Viễn không chỉ có riêng chuyện chiến tranh vệ quốc.
Hơn nữa chuyện chiến tranh vệ quốc thật ra quy kết đến trên đầu Trương Trí Viễn, thật ra là không có cách nào thẩm phán hắn.
Như hắn nói, hắn chẳng qua là cung cấp một phần tư liệu phá giải kết giới.
Nếu bởi vậy khởi binh vấn tội đối với hắn, về pháp lý mà nói thật ra là nói không thông.
Cho nên Lục Phiến môn cần từ phương diện khác định tội cho Trương Trí Viễn.
“Ta đi thẩm vấn Trương Trí Viễn một lần nữa.” Mạnh Giai nói: “Hắn không nên đi ra khỏi Lục Phiến môn nữa.”
Ngụy Quân gật gật đầu với Mạnh Giai: “Mạnh đại nhân vất vả.”
Mạnh Giai cực kỳ hổ thẹn.
Thật ra nàng căn bản không giúp được cái gì.
Đến bây giờ nàng cũng không lý giải được Trương Trí Viễn vì sao lại nghe lời Ngụy Quân như vậy.
Nhưng nàng tin tưởng Ngụy Quân.
Ngụy Quân đã làm được một bước này, chuyện phía sau nàng phải tiếp nhận.
Chung quy không thể để Ngụy Quân ôm đồm hết, vừa làm cha vừa làm mẹ.
Hơn nữa, tra án loại chuyện này, vốn cũng là thuộc bổn phận chức trách của Lục Phiến môn.
Sau khi Mạnh Giai đi, Ngụy Quân nói với Bạch Khuynh Tâm: “Bạch đại nhân, ngươi nói Trương tướng quân sở dĩ muốn chết như vậy, cùng hắn nản lòng thoái chí đối với Trương Trí Viễn bao gồm Trương lão phu nhân có quan hệ không?”
Bạch Khuynh Tâm thoáng do dự một phen, vẫn nói ra phán đoán của mình: “Hẳn là có, người nhà tất cả đều đứng ở mặt đối lập hắn, còn đứng ở mặt đối lập quốc gia, Trương tướng quân hẳn là cũng sẽ rất đau khổ. Nhưng ta cho rằng Trương tướng quân thật sự hạ quyết tâm chịu chết không phải vì lựa chọn của đám người Trương Trí Viễn cùng Trương lão phu nhân, mà là Trương tướng quân có lẽ là trước đó đã quyết định. Vô luận có Trương Trí Viễn cùng Trương lão phu nhân hay không, Trương tướng quân đều sẽ đi làm như vậy.”
“Không sai, vô luận có Trương Trí Viễn cùng Trương lão phu nhân hay không, Trương tướng quân đều sẽ đi làm như vậy. Trong lúc chiến tranh vệ quốc, Trương tướng quân cũng đã xách đầu lên chiến trường.” Ngụy Quân nói: “Cho nên không cần cảm thấy thất vọng vì Trương tướng quân, ta cùng Trương tướng quân tuy chỉ từng gặp vài lần, nhưng lấy quan sát của ta, trong cảm nhận của hắn căn bản không có đứa em trai này.”
“Không có?”
“Đúng vậy, không có, bọn họ theo đuổi căn bản không giống nhau.”
Trương Sam trước khi chết, nhớ mãi không quên là các đồng chí chết trận của ba chiến dịch lớn kia.
Ngụy Quân cùng Trương Sam sóng vai chiến đấu đến cuối cùng, hắn đối với điều này có quyền lên tiếng nhất.
“Chênh lệch giữa người với người, rất nhiều thời điểm so với người và chó còn lớn hơn. Bạch đại nhân, ngươi không cần cảm thấy không đáng cho Trương tướng quân, bởi vì Trương tướng quân căn bản không phải vì Trương Trí Viễn loại người này mà đi chiến đấu.” Ngụy Quân nói.
Bạch Khuynh Tâm yên lặng gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngụy Quân, hỏi: “Chuyện Trương Trí Viễn, ngươi muốn viết đến trên sách sử sao?”
“Đương nhiên.”
“Ngụy đại nhân, ta đoán tình huống giống Trương Trí Viễn cùng Trương lão phu nhân, ở kinh thành hẳn là không ở số ít.” Bạch Khuynh Tâm nhắc nhở: “Tuy lúc trước sau khi Chu tế tửu giết chết quốc sư, từ phủ quốc Sư lục soát ra một cái danh sách, nhưng liên minh tu chân giả mấy năm nay ở triều đình mai phục bao nhiêu cơ sở ngầm, ai cũng nói không rõ. Có thể khẳng định là, tuyệt đối sẽ không chỉ một hai người. Tên trên danh sách, có thể ngay cả một nửa số người chân thật cũng không đến.”
Danh sách không phải Chu Phân Phương lục soát ra, là Trần Già cho Chu Phân Phương.
Ngụy Quân đối với điều này trong lòng biết rõ, nhưng việc này hắn tự nhiên sẽ không truyền ra ngoài.
Cho dù hắn tín nhiệm Bạch Khuynh Tâm, nhưng vẫn như cũ sẽ không nói.
Đây là một cái thế giới có thể tu hành, có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị khó lường.
Thêm một người biết chuyện Trần Già, đối với Trần Già mà nói liền thêm một phần nguy hiểm bại lộ.
Cho nên tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.
Ngụy Quân chỉ là gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
“Cho nên nếu ngươi mang chuyện Trương Trí Viễn viết ở trên sách sử, liền cho thấy ngươi thật sự sẽ từng bước một điều tra tiếp. Lại thêm sự giúp đỡ của ta, các cơ sở ngầm liên minh tu chân giả mượn sức cùng che giấu sẽ dần dần tất cả đều bại lộ ra. Ta có năng lực này, mọi người đều biết.” Bạch Khuynh Tâm nhìn Ngụy Quân, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Ngụy đại nhân, những người này là sẽ không muốn nhìn thấy kết quả này.”
“Ta biết, bọn họ sẽ khủng hoảng, sẽ kinh sợ, sẽ phẫn nộ.” Ngụy Quân khẽ cười nói.
Bạch Khuynh Tâm bổ sung nói: “Sự việc đã xảy ra, bọn họ không giải quyết được vấn đề, cho nên nhất định sẽ giải quyết người chế tạo vấn đề. Ngụy đại nhân, bây giờ hẳn là đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm Trương Trí Viễn. Trương Trí Viễn chết rồi, rất nhiều người cũng sẽ hoàn toàn hết hy vọng đối với ngươi, sau đó bắt đầu mưu tính làm sao giết chết ngươi cùng ta.”
Ngụy Quân cười: “Bạch đại nhân, ngươi lại quan tâm sẽ bị loạn rồi. Ta hỏi ngươi, thực lực ngươi bây giờ còn sợ có người muốn hại ngươi sao?”
“Ta tự nhiên là không sợ, nhưng thực lực của Ngụy đại nhân ngươi còn chưa khôi phục.” Bạch Khuynh Tâm nói.
“Ta cũng có thể nhìn thấu nhân cách khác của ngươi, còn có thể đủ nắm giữ năng lực chính ngươi cũng chưa nắm giữ, lại nào sẽ sợ lũ tiểu nhân đó. Bạch đại nhân, thực lực của ta mạnh hơn xa so với ngươi tưởng tượng, không cần lo lắng cho ta. Trên thực tế, ta còn rất chờ mong có ai đui mù muốn giết ta.” Ngụy Quân nói phát ra từ trong lòng.
Hắn là thật sự chờ mong.
Bạch Khuynh Tâm nghe ra được.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm vô luận nhìn thế nào cảm ứng thế nào, đều cảm giác thực lực Ngụy Quân thật ra cũng chỉ như vậy.
Tuy nhìn thấu nhân cách khác của mình rất lợi hại, nhưng Bạch Khuynh Tâm cảm giác mình một tay có thể mang Ngụy Quân đánh chết.
Thậm chí cũng không cần tới mười chiêu.
Loại cảm giác này rất mãnh liệt.
Cho nên nàng thật sự là không hiểu sự tự tin của Ngụy Quân.
Bí mật trên người Ngụy Quân quá nhiều, hơn nữa cho nàng cảm giác quá mức thần bí cùng mâu thuẫn.
Điều này làm Bạch Khuynh Tâm luôn có một loại xúc động mang Ngụy Quân hoàn toàn lột sạch.
“Ngụy đại nhân.”
“Hả?”
Ánh mắt Bạch Khuynh Tâm có chút nguy hiểm, lời nói ra càng thêm nguy hiểm: “Thật muốn cạy đầu của ngươi ra, xem xem đại não ngươi là phát triển thế nào, luôn cảm giác cấu tạo đại não của ngươi không giống với người khác, rất có giá trị nghiên cứu.”
Ngụy Quân giật mình một cái.