Thanh sơn hữu hạnh mai trung cốt, bạch thiết vô cô chú nịnh thần (1)
“Lừa mình dối người, lời này chính ngươi cũng không tin.” Bạch Khuynh Tâm lạnh lùng nói.
Trương Trí Viễn chưa phản bác.
Đúng, lời này chính hắn cũng không tin.
“Một vấn đề cuối cùng, Trương Sam tướng quân ba lần thua trận có liên quan với ngươi không?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Trương Trí Viễn lắc đầu: “Không có, đại ca của ta vốn tư chất thường thường, không phải Dương đại soái Cơ soái soái tài như vậy. Ta luôn khuyên hắn đừng tham chiến, hắn không nghe, còn nói Đại Càn nhất định có thể thắng. Thắng cái rắm, liên tiếp ba lần đại chiến, hắn đều đánh thua, Đại Càn lấy cái gì mà thắng? Nếu hắn có thể đánh thắng ba lần đại chiến đó, có lẽ ta còn sẽ cân nhắc một phen lập trường của mình. Nhưng hắn đã thua, thua rồi, là hắn mang ta hoàn toàn đẩy về phía Thiên Cơ các. Ta không phải người nhu nhược, ta chỉ là lựa chọn đứng ở bên người thắng, ta có cái gì sai? Chẳng lẽ đi chịu chết giống Trương Sam sao?”
Nói đến cuối cùng, cảm xúc của Trương Trí Viễn lại kích động hẳn lên.
Giờ phút này hắn bị Ngụy Quân gọi ra một mặt chân thật nhất của mình, cho nên mọi thứ hắn nói đều là lời thật lòng.
Cũng chính là những lời thật lòng này, khiến Bạch Khuynh Tâm cùng Mạnh Giai chịu xúc động rất lớn.
Một khắc đồng hồ sau.
Sảnh trước Lục Phiến môn.
Trong đầu Mạnh Giai vẫn như cũ quanh quẩn Trương Trí Viễn hò hét: “Ta không phải người nhu nhược, ta chỉ là lựa chọn đứng ở bên người thắng, ta có cái gì sai?”
Mạnh Giai bỗng nhiên cười, chỉ là nụ cười có chút cay đắng: “Hai huynh đệ như nhau, đối mặt tình huống giống nhau, làm ra lựa chọn hoàn toàn khác nhau như vậy. Ta bây giờ mới ý thức được, Trương Sam tướng quân bọn họ so với ta nghĩ còn càng thêm vĩ đại hơn. Bọn họ ở lúc đứng ra, áp lực cùng bi tráng đối mặt sâu nặng hơn xa so với ta tưởng tượng. Trương Sam tướng quân ở lúc quyết định hy sinh, hắn thậm chí không biết chúng ta nhất định có thể đánh thắng trận chiến tranh này, nhưng hắn vẫn là không chút do dự hy sinh. Bọn họ ôm một bầu nhiệt huyết, đầy cõi lòng tín niệm, đi liều một cái tương lai chính mình cũng không xác định. Ta lần đầu tiên ý thức được điểm ấy, lần đầu tiên ý thức được rất nhiều chuyện cũng không phải đương nhiên như ta nghĩ đến.”
Nàng rất muốn khóc.
Vì những người hy sinh kia.
Tâm tình Bạch Khuynh Tâm cũng có chút nặng nề.
“Thẩm xong Trương Trí Viễn, ta đã biết vì sao luôn có người nguyện ý làm chó săn, làm quân bán nước.” Bạch Khuynh Tâm thấp giọng nói: “Làm tay sai của người khác, trèo cao tới đâu cũng vẫn là chó gặm xương, vĩnh viễn sẽ không nhận được người khác tôn trọng. Rất nhiều người rõ ràng cũng là kẻ sĩ đọc đủ thứ thi thư có kiến thức, lại không đường đường chính chính làm người, cứ muốn làm chó săn quân bán nước. Hôm nay ta mới ý thức được, thì ra là vì những người này không cảm thấy chúng ta có thể thắng. Từ thực lực mạnh yếu đối chiếu để xem, chúng ta cũng quả thật nên thua. Cho nên rất nhiều người sớm hướng kẻ địch quỳ xuống, bọn họ đã sớm tiếp nhận kết cục thất bại. Trương Trí Viễn đại khái ngay cả chiến tranh vệ quốc chúng ta có thể đánh thắng cũng không có lòng tin, thì ra mọi thứ hôm nay chúng ta tập mãi thành thói quen, cũng không phải kết quả tất nhiên của tiến trình lịch sử.”
“Đương nhiên không phải kết quả tất nhiên, chưa từng có chuyện gì là đương nhiên.” Ngụy Quân trầm giọng nói: “Người làm quân bán nước không cho rằng chiến tranh có thể thắng lợi, giống Trương Sam tướng quân người như vậy, bao gồm rất nhiều binh sĩ theo Trương Sam tướng quân cùng nhau hy sinh, bọn họ cũng chưa chắc cảm thấy Đại Càn nhất định có thể thắng. Nhưng bọn họ vẫn nguyện ý nối đuôi nhau hy sinh, cho dù bọn họ không xác định mình hy sinh có thể đổi được kết quả mình muốn hay không. Đây là khác biệt của anh hùng cùng cẩu hùng, cũng là nguyên nhân ta muốn viết đoạn sách sử này.”
Sử xanh sáng tỏ, sử bút như đao.
Hắn muốn cho người đời sau biết, mọi thứ bọn họ trải qua, cũng không phải nhất định sẽ xảy ra.
Hắn muốn cho anh hùng vĩnh viễn sống ở trên sách sử cùng trong lòng người ta, muốn cho hậu nhân ý thức được anh hùng vĩ đại.
Hắn muốn cho hậu nhân nhớ, từng có một niên đại chiến hỏa hừng hực, có người theo địch bán nước, có người tham sống sợ chết, nhưng còn có một nhóm người, nối đuôi nhau, quên cả sống chết.
Nhóm người này dùng sự hy sinh của mình, đổi lấy quốc gia ngày mai.
Việc này cần có người biết, cần được ghi lại.
Đây là trách nhiệm của sử quan.
Ghi lại vĩ đại.
Nối dài nguồn lửa!
“Trương Trí Viễn khai, tuyệt đại đa số đều ở trong dự kiến của ta, ta chỉ là có một chút thất vọng.” Bạch Khuynh Tâm lặng lẽ nói: “Trương tướng quân thống soái ba chiến dịch lớn, thế mà không có liên quan với Trương Trí Viễn.”
Đây là điều nàng khó chịu nhất.
Trương Trí Viễn không nói sai, nàng có thể phán đoán ra.
Nhưng nàng tình nguyện Trương Trí Viễn đang nói dối.
Ngụy Quân nhìn Bạch Khuynh Tâm một cái, lắc lắc đầu: “Trên thế giới mặc dù có tướng quân thường thắng, nhưng vốn chỉ là số rất ít người. Anh hùng sở dĩ là anh hùng, cũng không nằm ở chỗ bọn họ không gì không làm được, mà nằm ở bọn họ biết rõ mình có khả năng sẽ thất bại, lại vẫn như cũ làm việc nghĩa chẳng chối từ.”
Cho nên Thiên Đế là chân anh hùng.
Năm đó Thiên Đế làm những việc đó đều là mang đầu treo ở lưng quần.
Mà Ngụy Quân còn chưa tính.
Ngụy Quân bây giờ chỉ có thể tính là một anh hùng trong mắt mọi người, nhưng hắn biết mình còn kém xa.
Bởi vì hắn thật ra biết mình sẽ không thất bại.
Đương nhiên, cái này không phải lỗi của Ngụy Quân.
Ai bảo Thiên Đế quá mạnh chứ.
Đối với điều này Ngụy Quân cũng rất bất đắc dĩ.
Muốn chết cũng không chết được, con mẹ nó phiền chết!
“Ta cũng không phải đang vì Trương tướng quân không làm được gì mà khó chịu.” Bạch Khuynh Tâm nói: “Ta chỉ là cảm thấy thất vọng cho Trương tướng quân, nếu hắn biết mình đánh bạc tính mạng đi chiến đấu, kết quả lại ngược lại tăng tốc đệ đệ của mình chuyển biến, thúc đẩy gã tiến thêm một bước bán nước, vậy Trương tướng quân sẽ khó chịu bao nhiêu?”
Nghe được Bạch Khuynh Tâm nói như vậy, Mạnh Giai cũng bắt đầu khó chịu.
Cái này quả thật quá thấu tim rồi.
Trương Sam chiến đấu hăng hái đẫm máu, là vì có thể để Trương Trí Viễn người như vậy càng ít đi.
Nhưng kết quả của nó lại tăng tốc Trương Trí Viễn chuyển biến.
Nếu Trương Sam biết, khẳng định sẽ cực kỳ thất vọng.
Ngụy Quân trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói: “Trương tướng quân hẳn là đã biết chuyện này.”
Bạch Khuynh Tâm sửng sốt, sau đó cũng phản ứng lại: “Không sai, Trương tướng quân hẳn là đã biết.”
Bằng không hắn sẽ không xảy ra khắc khẩu với Trương Trí Viễn.
Hơn nữa ngay cả Trương Thiền Quyên cũng biết Trương lão phu nhân đang dùng đan dược của liên minh tu chân giả, Trương Sam lại nào có khả năng không biết chứ?