Đường cong cứu quốc (3)
Nghe tiếng nghị luận mồm năm miệng mười này, Cổ Anh thoáng có chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, hắn thế mà thật sự hướng Lâm Đại Ngọc xin lỗi.
Hơn nữa tỏ vẻ mình sau này nhất định sửa lại sai lầm ngày xưa.
Sắc mặt Ngụy Quân càng thêm cổ quái.
Vẻ mặt Lâm Đại Ngọc cũng càng thêm thất vọng.
“Biểu ca, ngươi nếu là kiên trì bản thân, ta cũng kính ngươi ba phần, nhưng ngươi thế mà thật sự khuất phục bởi áp lực của những người này. Ta không hiểu, biểu ca ngươi rốt cuộc là vì cái gì?”
“À... Ngắt lời một chút.” Ngụy Quân chen vào một câu: “Lâm tướng quân, ngươi chưa phát hiện có chút không thích hợp sao?”
“Xin Ngụy đại nhân chỉ giáo.” Lâm Đại Ngọc nhìn về phía Ngụy Quân.
Ngụy Quân chỉ chỉ người Cổ gia: “Lâm tướng quân, ngươi là vãn bối, vô luận chức quan quân công của ngươi cao tới đâu, ở Vinh quốc phủ vẫn luôn là vãn bối, điểm ấy không sai chứ?”
Lâm tướng quân gật đầu: “Không sai, bọn họ đều là trưởng bối của ta, đại bộ phận đều có huyết thống.”
“Vậy thì không đúng rồi.” Ngụy Quân nói: “Các trưởng bối này vì sao sẽ hướng ngươi xin lỗi? Cho dù thật là bọn họ làm sai, trưởng bối sẽ hướng vãn bối xin lỗi? Ta sao không cảm thấy người Vinh quốc phủ có thông tình đạt lý như thế chứ? Hơn nữa ngươi tới từ hôn, làm mọi người đều biết, không phải khiến Vinh quốc phủ rất mất mặt sao? Vì sao ta thấy những người này không chỉ có không dám tức giận, ngược lại sợ đắc tội ngươi? Lâm tướng quân, quân công của ngươi đã đủ khiến Vinh quốc công phủ sợ hãi sao?”
“Ngụy đại nhân nói đùa rồi, Vinh quốc công là quốc công phủ bậc một, thừa kế truyền đời, cùng tồn vong với quốc gia. Ta tên tướng quân này so với vị trí đại tướng quân thấp hơn một bậc, ở trước mặt Vinh quốc công phủ, cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không đáng giá nhắc tới.” Lâm Đại Ngọc nói.
Ngụy Quân buông tay nói: “Cho nên, vấn đề liền xuất hiện rồi, Lâm tướng quân, những người này vì sao sẽ sợ ngươi? Vì sao không muốn để ngươi từ hôn như thế? Vì sao không dám tức giận đối với ngươi? Vì sao không khắc nghiệt chút nào vậy? Chẳng lẽ bởi bọn họ đều là người tốt?”
Lần này Lâm Đại Ngọc chưa nói chuyện, Minh Châu công chúa mở miệng: “Nhà quyền quý, chứa những thứ dơ bẩn, muốn tất cả đều là người tốt, chỉ có ở trong mơ mới thực hiện. Hoàng thất chúng ta là như thế, Vinh quốc phủ cũng sẽ không ngoại lệ.”
“Vậy hôm nay cục diện này liền rất không đúng, công chúa, ngươi cũng chưa có sức uy hiếp lớn như thế nhỉ?” Ngụy Quân hỏi.
Minh Châu công chúa lắc đầu: “Vinh quốc phủ là đại biểu trong huân quý lâu năm, đời đời thừa kế, cùng tồn vong với quốc gia. Cho dù bản cung ngày sau làm nữ hoàng, cũng không có khả năng làm gì Vinh quốc phủ, bọn họ căn bản không cần thiết sợ ta. Ngụy đại nhân nói rất đúng, phản ứng của Vinh quốc phủ quả thật rất không thích hợp, nhưng ta biết nguyên nhân.”
“Ồ?”
Ngụy Quân và Lâm Đại Ngọc đều nhìn về phía Minh Châu công chúa.
Minh Châu công chúa thì nhìn về phía Lâm Đại Ngọc, ánh mắt có chút đau lòng: “Lâm muội muội, ngươi coi bọn họ là người nhà, bọn họ lại chỉ coi ngươi là chậu châu báu.”
“Công chúa, ngươi là ý tứ gì?”
“Ngươi còn nhớ phụ thân ngươi không?” Minh Châu công chúa hỏi.
Lâm Đại Ngọc nghĩ tới cha mẹ đã mất của mình.
Mẫu thân nàng là lúc nàng rất nhỏ đã bởi bệnh mà mất.
Về sau phụ thân nàng cũng vất vả lâu ngày thành tật, không tới mấy năm liền đi theo mẫu thân của nàng.
Ở trước khi phụ thân nàng chết, nàng bị phụ thân nàng đưa đến Vinh quốc phủ, sau đó lớn lên ở Vinh quốc phủ.
“Công chúa, ngươi sao lại đột nhiên nhắc tới gia phụ?”
“Lâm gia là nhà cực giàu ở Giang Nam, phụ thân ngươi gia tài bạc triệu, tài lực so với Vinh quốc phủ quốc công phủ bực này còn càng thêm hùng hậu, cho nên năm đó mẫu thân ngươi làm đại tiểu thư con vợ cả Vinh quốc phủ, mới sẽ gả cho phụ thân ngươi.” Minh Châu công chúa nhìn Lâm Đại Ngọc, than khẽ: “Lâm muội muội, ngươi có cảm giác được mình từ ăn uống mặc chi phí đều so với người khác cao hơn một bậc hay không?”
Lâm Đại Ngọc theo bản năng gật đầu: “Lão tổ tông đối đãi ta vô cùng tốt, thứ ta cùng biểu ca dùng so với tỷ tỷ muội muội khác đều tốt hơn.”
“Đó vốn là thứ ngươi nên có được, Lâm muội muội, Vinh quốc phủ này to như vậy nhìn ngăn nắp, thật ra nội bộ sớm đã suy yếu không chịu nổi, bây giờ đã lưu lạc đến mức đi vay nặng lãi sống qua ngày. Mấy năm nay nếu không phải gia sản phụ thân ngươi chống đỡ, Vinh quốc phủ đã phá sản.” Minh Châu công chúa nói.
“Xin công chúa nói cẩn thận.”
“Công chúa, mặc dù ngươi là công chúa tôn quý, Vinh quốc phủ cũng không cho phép ngươi tùy ý nói xấu.”
“Quá đáng lắm rồi, lão thân muốn đi cáo ngự trạng, chẳng lẽ công chúa là có thể ngậm máu phun người như vậy sao?”
...
Những thanh âm này đối với Minh Châu công chúa sống sót qua trăm trận chiến tự nhiên không có uy hiếp gì.
Khóe miệng nàng cười lạnh, nhìn chung quanh một vòng, trên người tự nhiên mà vậy tản mát ra khí tràng hoàng thất cùng thiết huyết tướng quân, khiến người Cổ phủ bắt đầu câm như hến.
Sau đó ánh mắt Minh Châu công chúa một lần nữa đặt ở trên người Lâm Đại Ngọc.
Lúc này sắc mặt Lâm Đại Ngọc đã tái nhợt như tờ giấy.
Minh Châu công chúa lại khẽ thở dài một tiếng: “Lâm muội muội, thật ra có một số việc là không qua nổi điều tra, thậm chí cũng không cần điều tra. Một việc rất đơn giản có thể đủ chứng minh tất cả. Tu huyền luyện đan, là rất đốt tiền, Vinh quốc công luyện đan nhiều năm như thế, hắn lấy đâu ra bạc? Vinh quốc phủ này, đã sớm bị hắn vét sạch. Nếu không phải phụ thân ngươi lưu lại những đồ cưới này cho ngươi, Vinh quốc phủ bây giờ nhắm chừng đã phải bán gia sản sống qua ngày.”
Cả người Lâm Đại Ngọc run lên.
Mà người trong Cổ phủ cũng lặng lẽ không nói.
Lâm Đại Ngọc nhìn về phía Cổ Anh: “Biểu ca, công chúa nói là thật sao?”
Cổ Anh tránh né ánh mắt Lâm Đại Ngọc, thấp giọng nói: “Ta không dùng tiền của ngươi.”
Hắn chỉ nói chính hắn.
Lâm Đại Ngọc bỗng nhiên cười thảm một tiếng: “Tốt, tốt, tốt, biểu ca, ngươi cuối cùng là đối với ta còn có một phần tình nghĩa. Lão tổ tông, ngài thì sao? Ngài mấy năm nay đối đãi ta tốt như thế, chỉ là bồi thường đối với ta sao?”
“Tần Nhi, ngươi đừng nghĩ ta như vậy. Ta lúc trước thương nhất chính là mẫu thân ngươi, về sau thương ngươi nhất, không quan hệ với thứ khác.”
Cổ lão phu nhân nói tình chân ý thiết.
Lâm Đại Ngọc lại chỉ là cười thảm một tiếng nữa: “Lời các ngươi bây giờ nói, ta cũng chỉ dám tin một nửa. Lão tổ tông, cháu dù sao cũng là cháu gái ngoại của ngài, cháu cũng không muốn làm quá khó coi với Vinh quốc phủ. Hôn ước, từ bỏ ở đây. Đồ cưới cha cháu để lại cho cháu, còn có bao nhiêu, tất cả đều để cho cháu mang đi. Coi như cháu xin lão tổ tông, có thể không?”
Cổ lão phu nhân cũng tránh né ánh mắt Lâm Đại Ngọc.