Đường cong cứu quốc (4)
Một mỹ phụ nhân dáng người phạm tội nhỏ giọng nói: “Tần Nhi, không phải lão tổ tông không muốn đáp ứng ngươi, là đồ cưới của ngươi quả thật đã không còn sót lại cái gì.”
Lâm Đại Ngọc: “...”
Ngụy Quân: “... Được lắm, công chúa, đồ cưới của Lâm tướng quân hẳn là không phải một số lượng nhỏ chứ?”
Minh Châu công chúa cảm khái nói: “Há chỉ không phải số lượng nhỏ, số tiền đó cũng đủ ta võ trang một quân đoàn.”
“Cứ như vậy xài hết rồi?”
“Cũng không có quan hệ lớn với những người này, ta từng phái người điều tra, phần lớn vẫn là bị Vinh quốc công cầm đi tu huyền luyện đan. Tu hành cần tài lữ pháp địa ủng hộ, đầu tư tương tự cần chính là tiền, bằng không liên minh tu chân giả cũng sẽ không nhất định phải đối địch với triều đình. Thật sự là nếu triều đình không muốn phối hợp, bọn họ liền không thể lớn mạnh.”
Tự mình kiếm tiền quá phiền toái.
Nào có tới nhanh như cướp tiền?
Nếu luôn là tự mình kiếm tiền còn tốt.
Phàm là tiền kiếm nhanh một lần, thì sẽ không bao giờ muốn kiếm tiền chậm nữa.
Đây là nhân tính.
Liên minh tu chân giả là như thế.
Vinh quốc công Cổ Thu Hác cũng là như thế.
Không kỳ quái.
Ngụy Quân tỏ vẻ lý giải.
Nhưng không tiếp nhận.
Dù sao căn cứ tư liệu hắn nắm giữ, Cổ Thu Hác người này rất có vấn đề.
“Chỗ Vinh quốc công, ta sẽ điều tra theo sự thực.” Ngụy Quân nói: “Nhưng ta nhắm chừng tiền khẳng định là không truy về được, Lâm tướng quân ngươi nhìn thoáng ra chút.”
Lâm Đại Ngọc: “...”
Nàng giống như muốn không nhìn thoáng ra cũng không được.
Nhìn người thân đầy đại sảnh này, Lâm Đại Ngọc phát ra một tiếng cười ý tứ hàm xúc khó hiểu, mang hôn ước của mình xé thành hai nửa.
“Biểu ca, từ sau này, chúng ta mỗi người một ngả, có cuộc sống của mình. Ta cùng Vinh quốc phủ hôm nay cũng ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau vô luận Lâm Đại Ngọc ta có kết cục gì, cũng sẽ không cậy vào Vinh quốc phủ nữa. Nếu Vinh quốc phủ có gì bất trắc, cũng đừng xin giúp đỡ đến trên đầu ta nữa.
“Cứ như vậy đi.”
Thanh âm Lâm Đại Ngọc rất mỏi mệt.
Không đợi người Cổ phủ trả lời, nàng liền lựa chọn xoay người rời khỏi.
Người Vinh quốc phủ cũng không giữ nàng.
Một cái là không có mặt mũi nào giữ.
Một cái là giữ nàng lại cũng không biết nên nói gì.
Dù sao, đồ cưới của Lâm Đại Ngọc, thật sự bị bọn họ xài hết rồi.
Ngụy Quân vỗ vỗ tay, mang tầm mắt mọi người tập trung đến trên người mình.
“Các vị, kịch từ hôn xem xong rồi, cũng nên tán gẫu việc chính rồi. Vinh quốc công rốt cuộc ở đâu, mời hắn đi ra gặp ta đi. Việc liên quan chiến tranh vệ quốc, trốn tránh là không giải quyết được vấn đề. Lần này ta còn là đăng môn bái phỏng, nếu Vinh quốc công vẫn không ra mặt, lần sau ta bái phỏng sẽ không văn minh như thế.”
Ngụy Quân khiến người Vinh quốc phủ về tới hiện thực.
So sánh với Lâm Đại Ngọc từ hôn, Ngụy Quân bên này mới là thật gõ vang chuông tang cho bọn họ.
Sau khi nghe được Ngụy Quân nói, rất nhiều người thậm chí sinh ra một tia hận ý đối với Vinh quốc công Cổ Thu Hác.
Loại hận ý này mấy năm nay thật ra đã sớm sinh ra.
Chỉ là trước giờ không dám biểu hiện ra ngoài.
Ngụy Quân đã đến, thúc giục hóa loại hận ý này.
Dù sao mấy năm nay Vinh quốc công Cổ Thu Hác không chỉ chưa mang vinh quang gì cho Vinh quốc phủ, còn khiến Vinh quốc phủ ngày một xuống dốc, bọn họ những người này dựa vào Vinh quốc phủ, lại nào có thể không có chút thầm oán chứ.
“Ngụy đại nhân, lão bà tử cả gan hỏi một câu, nếu con ta thật sự có liên quan với chiến tranh vệ quốc, sẽ là kết cục gì?” Cổ lão phu nhân chủ động hỏi.
Ngụy Quân ăn ngay nói thật: “Phải xem trình độ liên lụy cụ thể của Vinh quốc công, nếu sự tình không nghiêm trọng, lấy địa vị Vinh quốc công không có vấn đề gì lớn. Nếu Vinh quốc công có công lao, bản quan cũng sẽ thỉnh công cho hắn. Nhưng nếu Vinh quốc công phạm chuyện gì không thể tha thứ, vậy Vinh quốc phủ cũng chưa chắc không có khả năng tịch thu tài sản và giết cả nhà.”
Thân thể Cổ lão phu nhân run lên.
Người khác cũng đều sắc mặt tái nhợt.
Tịch thu tài sản và giết cả nhà (sao gia diệt môn).
Bốn chữ này kích thích đối với bọn họ quá lớn.
Ngay cả Minh Châu công chúa cũng thoáng nhíu mày, truyền âm nhắc nhở Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân, ngươi nói chuyện quá trực tiếp rồi, nếu Vinh quốc công thật sự phạm vào chuyện gì, nếu ngươi không cho hắn một chút hy vọng, hắn sẽ nhân cơ hội bí quá hoá liều.”
Ngụy Quân thầm nghĩ ta chính là muốn hắn bí quá hoá liều.
“Công chúa, Ngụy Quân làm việc luôn luôn đường đường chính chính. Nếu Vinh quốc công thật sự có việc phạm pháp, Ngụy Quân tất nhiên sẽ đưa hắn ra công lý. Ta đã là vì thẩm phán mà đến, cũng không cần phải giấu diếm. Huống chi, cho dù ta lấy lòng Vinh quốc công, hắn cũng chưa chắc tin tưởng. Trong kinh thành, lại có bao nhiêu kẻ ngốc đâu?”
Minh Châu công chúa bất đắc dĩ nói: “Cũng đúng, Ngụy Quân, làm khó ngươi rồi.”
Ngụy Quân đã tra tới trên đầu Vinh quốc công, trong lòng Vinh quốc công hẳn đã có tính toán.
Trương Trí Viễn chết, đã thuyết minh Ngụy Quân sẽ không nương tay.
Cho nên vô luận Ngụy Quân ngoài miệng nói dù cho nghe, chỉ cần là Vinh quốc công thật sự phạm vào sự, hắn đều không có cái gì may mắn tâm lý.
Minh Châu công chúa chỉ là nhắc nhở: “Mấy năm nay Vinh quốc công dốc lòng tu huyền luyện đan, hao phí lượng tiền tài cùng tài nguyên khổng lồ, ai cũng không biết hắn rốt cuộc có luyện ra cái gì hay không. Ngụy đại nhân, ngươi phải cẩn thận hắn chó cùng rứt giậu.”
“Ta biết.”
Ngụy Quân mang ánh mắt một lần nữa đặt ở trên thân mọi người Vinh quốc phủ.
“Các vị, chân tướng rốt cuộc là như thế nào, cần ta gặp được Vinh quốc công trước mới biết được. Bây giờ là ta tìm đến Vinh quốc công, lần sau có thể chính là đổi thành Bạch Khuynh Tâm đại nhân tới thẩm hắn. Ta nếu là các ngươi, thì nhanh chóng mang Vinh quốc công gọi ra.”
Lời Ngụy Quân nói, mọi người Vinh quốc phủ đều nghe được.
Nhưng bọn họ rất bất đắc dĩ.
“Ngụy đại nhân, gia phụ thật ra không ở Vinh quốc phủ.”
Ngụy Quân nhìn về phía Cổ Anh, nhíu mày nói: “Không ở Vinh quốc phủ? Vinh quốc công mấy năm nay không phải luôn ở Vinh quốc phủ dốc lòng tu đạo sao?”
“Thật ra không có, bởi vì luyện đan động tĩnh rất lớn, hơn nữa rất dễ dàng phát nổ, cho nên gia phụ mấy năm nay thật ra là ở trong đạo quan ngoài thành tu đạo.” Cổ Anh hướng Ngụy Quân hành lễ nói: “Ngụy đại nhân nếu muốn tìm gia phụ, chỉ sợ cần đi ngoài thành một chuyến, chỉ là không biết ngài có dám hay không?”
Cổ Anh nói đến cuối cùng, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Minh Châu công chúa đột nhiên biến sắc: “Cổ Anh, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi bảo Ngụy Quân đi ngoài thành?”