Hai tên nằm vùng thi diễn với nhau (2)
Cho nên đối mặt Ngụy Quân thận trọng, Lục Nguyên Hạo là cực kỳ đồng ý, chính hắn so với Ngụy Quân còn thận trọng hơn nhiều.
Tuy giống với Trương Trí Viễn không có chức quan, nhưng phiền toái của Vinh quốc công Cổ Thu Hác rõ ràng lớn hơn nữa, thận trọng như thế nào nữa cũng không đủ.
“Ngụy đại nhân, việc liên quan Vinh quốc công, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Nghĩa phụ từng nói với ta, Đại Càn này chủ nhân thật sự là quân gia, cũng là những huân quý này. Đứng ở mặt đối lập huân quý, cơ bản tương đương đối địch với triều đình, cho nên chúng ta phải làm tốt mọi sự chuẩn bị.” Lục Nguyên Hạo trịnh trọng nói.
Ngụy Quân vỗ vỗ bả vai Lục Nguyên Hạo, khẽ cười nói: “Ta biết, cho nên ta cần ngươi giúp, cũng cần Giám sát ti giúp. Đương nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng, điều tra bí mật tiến hành, đừng để người ta phát hiện Giám sát ti đang nhằm vào Vinh quốc phủ, nếu không Giám sát ti cũng dễ dàng gặp phải phiền toái.”
“Ta biết, Ngụy đại nhân yên tâm, ta bây giờ đi.”
“Đi, kín đáo làm việc, cẩn thận là trên hết, ta không vội, chờ thêm hai ngày cũng được.” Ngụy Quân tận khả năng sáng tạo thời gian cùng không gian lớn hơn nữa cho những người muốn giết mình.
Vì những người này, Ngụy Quân cũng lo lắng nát lòng rồi.
Mà người được Ngụy Quân quan tâm, giờ phút này đã kết nối với Trần Già.
Địa điểm kết nối là một chỗ Tượng Cô quán rất náo nhiệt của kinh thành.
Di Hồng công tử bị từ hôn tâm tình buồn bực, tới Tượng Cô quán tìm việc vui, hoàn toàn hợp tình hợp lý không phải sao?
Đã tới Tượng Cô quán, khẳng định phải tìm một tiểu tướng công, Di Hồng công tử đã sớm là khách quen của Tượng Cô quán, toàn bộ quá trình chưa dẫn lên chút hoài nghi nào.
Chỉ là hôm nay Di Hồng công tử gọi tiểu tướng công này, không giống với tiểu tướng công mọi khi hắn mua vui gọi.
Lúc cảm nhận được tiểu tướng công này mát xa cho mình, liên tục mười huyệt vị tất cả đều là ám hiệu tông chủ Trường Sinh tông hẹn sẵn với hắn, thân thể Cổ Anh làm bộ dạng thả lỏng, trong lòng lại là căng thẳng.
Đến rồi.
Trần Già đến rồi.
Hơn nữa lại là thông qua Tượng Cô quán gặp mặt hắn.
Xúc tu của Trường Sinh tông, so với hắn tưởng tượng còn càng sâu hơn.
Tượng Cô quán làm hội quán náo nhiệt nhất kinh thành, là mỗi ngày kiếm cả đấu vàng.
Nếu đây là sản nghiệp của Trường Sinh tông, vậy có chút đáng sợ rồi.
“Trần Già?”
“Là ta, Di Hồng công tử, đã lâu không gặp.”
Trần Già vạch trần ngụy trang của mình, ngay lập tức bày ra kết giới cách âm, miễn cho hắn cùng Cổ Anh nói chuyện tiết lộ ra ngoài.
Sau khi làm xong tất cả cái này, Trần Già cùng Cổ Anh bốn mắt nhìn nhau.
Đồng thời phát hiện sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Cũng đều chưa phát hiện sát ý đối phương ẩn sâu trong lòng.
Hai người này, tuy đã thành công kết nối, nhưng trong lòng đều rất muốn giết đối phương.
Đương nhiên, bây giờ còn chưa phải thời cơ.
Bọn họ đều phải thử lẫn nhau đối phương rốt cuộc muốn động thủ thế nào đối với Ngụy Quân.
Trần Già chủ động mở miệng: “Cổ công tử, ngươi ngụy trang quá thành công rồi. Trước kia ta cùng Cổ công tử coi như là có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng ta cũng là nghe tông chủ nói cho ta biết mới biết, thì ra Cổ công tử cũng là người Trường Sinh tông chúng ta.”
Cổ Anh khiêm tốn cười một cái: “Để Trần sư huynh chê cười rồi.”
“Sư huynh?”
“Đúng, thật ra quốc sư cũng coi như sư phụ của ta, công pháp của ta là quốc sư truyền thụ cho ta.” Cổ Anh nói.
Trần Già cảm ứng một phen thực lực của Cổ Anh, sau đó biến sắc: “Cổ công tử tu vi thật mạnh, hơn nữa giống như mơ hồ đang cắn nuốt nguyên khí của ta, chẳng lẽ Cổ công tử tu luyện là cấm thuật?”
Cổ Anh không giấu diếm.
Tông chủ Trường Sinh tông đã phái Trần Già đến giúp đỡ, hoặc là nói giám sát hắn diệt trừ Ngụy Quân, vậy tư liệu liên quan hắn khẳng định đã cho Trần Già xem qua.
Lúc này còn giấu diếm, sẽ chỉ bại lộ mục đích chân thật của hắn.
Cổ Anh tự nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn đó.
“Ta tu luyện là 《 Thao Thiết Kinh 》.” Cổ Anh nói.
Trần Già hít một ngụm khí lạnh.
Cổ Anh có một điểm đã đoán sai.
Tông chủ Trường Sinh tông căn bản chưa mang công pháp hắn tu luyện nói cho Trần Già.
Nhưng Trần Già ở sau khi biết được Cổ Anh tu luyện là 《 Thao Thiết Kinh 》, hắn ý thức được Trần Trường Sinh vì sao không nói cho hắn rồi.
《 Thao Thiết Kinh 》, là đại tu hành giả thời kì viễn cổ bắt chước thần thú Thao Thiết sáng chế ra ma công thôn thiên thực địa, được xưng không có gì không thể ăn.
Loại ma công này uy lực tự nhiên cực lớn, nhưng yêu cầu đối với tài nguyên cũng rất mạnh, tu luyện một năm hầu như là có thể ăn sập một cái môn phái loại nhỏ.
Hiện nay trong tu chân giới, đã cấm tu luyện loại công pháp này.
Bởi vì tài nguyên là có hạn.
Tu luyện 《 Thao Thiết Kinh 》, hầu như tương đương kẻ địch chung của tu chân giới, bởi vì người tu luyện loại công pháp này nhất định sẽ cướp đoạt tài nguyên của người khác, bằng không không có cách nào cho bản thân tu luyện.
Nhưng đây không phải lý do Trần Trường Sinh giấu diếm Cổ Anh tu luyện 《 Thao Thiết Kinh 》.
Trần Trường Sinh sở dĩ cần giấu diếm Cổ Anh tu luyện 《 Thao Thiết Kinh 》, là vì người tu luyện《 Thao Thiết Kinh 》nếu tu luyện là phiên bản không trọn vẹn, vậy hắn tốc độ tu luyện càng nhanh, tiêu hao tài nguyên càng nhiều, thời điểm chết của bản thân cũng càng gần.
Sau khi đến cảnh giới nhất định, người tu luyện《 Thao Thiết Kinh 》phiên bản không trọn vẹn, sẽ trở thành một vị thuốc đại bổ.
Ăn hắn, tương đương ăn toàn bộ tài nguyên hắn trước đó cắn nuốt, không nói có thể một bước lên trời, nhưng tiến thêm một bước cơ bản là không có vấn đề.
Trần Già không cần hỏi Cổ Anh đã có thể xác định, Trần Già tu luyện khẳng định là phiên bản không trọn vẹn.
Bởi vì Trường Sinh tông căn bản không có《 Thao Thiết Kinh 》bản đầy đủ.
《 Thao Thiết Kinh 》bản đầy đủ, trừ lúc trước ma giáo có thể còn có, cũng chỉ có Ma Quân còn có.
Ngay từ đầu, Trường Sinh tông đã không mang ý tốt đối với Cổ Anh.
Điều này làm ánh mắt Trần Già nhìn về phía Cổ Anh có chút phức tạp.
Đương nhiên, Trần Già không có ý tứ hướng Cổ Anh giải thích.
Ở trong lòng Trần Già, Cổ Anh là quân bán nước.
Vô luận hắn có kết cục gì, Trần Già đều không đau lòng.
Hơn nữa hắn sẽ tận tay động thủ giết chết Cổ Anh, sẽ không để cho Cổ Anh trở thành “đan dược” của vị đại tu hành giả nào đó trong Trường Sinh tông.
Cho nên Trần Già chỉ là nói: “Thế mà là 《 Thao Thiết Kinh 》, Cổ công tử quả nhiên không phải người thường, loại công pháp quý giá cấp bậc này, ở trong tông cũng không có đệ tử nào có cơ duyên tu luyện.”