Hai tên nằm vùng thi diễn với nhau (6)
Trần Già trầm mặc một lát, lại giơ lên chén rượu: “Ngụy huynh, ta lại kính ngươi một chén.”
Ngụy Quân cụng chén.
Trần Già uống một hơi cạn sạch, sau đó tiếc nuối nói: “Ngụy huynh, nếu ngươi sinh ra sớm mười năm, ta nhất định dẫn tiến ngươi gia nhập Thiết huyết cứu quốc hội, ngươi nhất định có thể thu hoạch rất nhiều hảo hữu cùng chung chí hướng.”
“Giao tình của ta cùng Cơ Lăng Vân đại công tử cũng coi như tạm được.” Ngụy Quân nói.
Trong mắt Trần Già lại có chút vào hạt cát (ý là đỏ lên): “Đại công tử... Thật ra hàng năm lúc đại công tử đi tế bái đám người thái tử, ta cũng đều có đi. Ta thấy đại công tử ở trước mộ phần bọn họ uống rượu, sau đó ta lại hiện thân. Lòng của đại công tử thật ra đã chết từ rất sớm, hắn có thể chết trận ở Thiên Cơ các, là giải thoát, là chuyện tốt.”
Ngụy Quân vỗ vỗ bả vai Trần Già, an ủi nói: “Yên tâm, tương lai có lẽ ngươi còn có ngày nào đó gặp lại đại công tử, sống chết cũng chưa hẳn là không thể nghịch.”
Ít nhất đối với Thiên Đế mà nói, hoàn toàn là đảo ngược.
Trừ phi là Đạo Tổ loại tồn tại cấp bậc đó tự mình ra tay, từ tầng diện quy khư hoàn toàn gạt bỏ.
Ví dụ như Đạo Tổ cắn nuốt những quân lương kia.
Thiên Đế là không cứu lại được.
Ngoài ra, lấy thực lực Thiên Đế, sống chết cũng không phải là chấm dứt.
Đương nhiên, tất cả cái này Trần Già tự nhiên không biết.
Hắn cho rằng Ngụy Quân chỉ là đang an ủi hắn, cười khổ một cái, không nói về Cơ Lăng Vân nữa, mà là nói tới chuyện bản thân Ngụy Quân.
“Ngụy huynh, thật ra ta lần này về kinh, có quan hệ rất lớn với ngươi. Tông chủ Trường Sinh tông Trần Trường Sinh tự mình phân phó ta, bảo ta giúp đỡ Di Hồng công tử Cổ Anh giết chết ngươi.”
“Giúp Di Hồng công tử Cổ Anh giết chết ta?” Ngụy Quân ngẩn ra.
Hắn lập tức nghĩ tới sát ý Cổ Anh mơ hồ lộ ra.
Thì ra là thế.
Lần này hoàn toàn làm rõ rồi.
Trần Già gật đầu nói: “Không sai, chính là Cổ Anh, ta cũng là vừa mới biết, Di Hồng công tử này che giấu rất sâu, tuyệt đối là một nhân vật khó chơi thâm tàng bất lộ. Dựa theo kế hoạch của hắn, nếu ta không phải nằm vùng, Ngụy huynh ngươi chỉ sợ thật đúng là khó thoát khỏi độc thủ của hắn.”
Ngụy Quân: “...”
Ngươi nói như vậy, ta rất muốn đi tố giác ngươi đấy.
Nhưng không cần hỏi cũng biết đạo chí thành khẳng định nói không được.
Đương nhiên, Ngụy Quân cũng chỉ nghĩ mà thôi, loại chuyện này hắn khẳng định là sẽ không làm, quân tử có việc nên làm có việc không nên làm.
Chỉ là, vẫn có chút phiền muộn.
Cũng may căn cứ hắn quan sát đến xem, thực lực Cổ Anh là mạnh hơn Trần Già.
Trần Già không biết ý tưởng của Ngụy Quân, hắn tiếp tục nói: “Ta đã gặp mặt Cổ Anh, Cổ Anh mang tính kế của hắn nói kỹ với ta một lần. Không thể không nói, Cổ Anh thật là một nhân tài. Nếu hắn góp sức cho quốc gia, khẳng định có thể đóng góp to lớn. Ngụy huynh, chúng ta cần tương kế tựu kế, để Cổ Anh không thể thành công.”
“Mời Trần huynh nói kỹ chút, muốn tương kế tựu kế thế nào?” Ngụy Quân hỏi.
Ta còn căn cứ ngươi chế định đối sách, chuyên môn lao về phía trên lưỡi đao của Cổ Anh.
Trần Già nói: “Một điểm đầu tiên cũng là quan trọng nhất, ta đã hướng Cổ Anh hứa hẹn, Lục Nguyên Hạo ngày đó nhất định sẽ không đi cùng ngươi. Cho nên mời Ngụy huynh an bài sẵn, để Lục đại nhân nấp trong bóng tối. Chỉ cần có Lục đại nhân, mặc kệ Cổ Anh tính kế các kiểu, hắn đều nhất định sẽ nuốt hận tại chỗ.”
Trần Già có đầy đủ lòng tin đối với thực lực của Lục Nguyên Hạo.
Ngụy Quân cũng có.
Cho nên Ngụy Quân rất nghiêm túc hứa hẹn: “Yên tâm, Lục Nguyên Hạo giao cho ta.”
Ta cam đoan khiến hắn ngày đó có xa bao nhiêu cút xa bấy nhiêu.
Tuyệt đối không cho hắn cơ hội cứu giá.
Thấy Ngụy Quân đáp ứng sảng khoái như thế, sắc mặt Trần Già vui vẻ: “Chỉ cần có thể xử lý Lục đại nhân, chuyện khác đều sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Cổ Anh tuy thực lực kinh người, nhưng hắn không biết ta là nằm vùng. Hắn là người Trường Sinh tông, sẽ không phòng bị ta. Chỉ cần ta thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, một kiếm có thể đủ giết chết hắn. Cho dù có chuyện ngoài ý muốn, còn có Lục đại nhân ở trong chỗ tối lược trận, Trần Già sẽ không ngờ được ta sẽ động thủ với hắn. Hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, một lần này Cổ Anh chết chắc rồi.”
Dựa theo ý tưởng của Trần Già, Cổ Anh có thể quả thật chết chắc rồi.
Nhưng chỉ cần Lục Nguyên Hạo không xuất hiện, tính kế của Trần Già từ ban đầu đã xuất hiện vấn đề.
Cho nên không cần lo lắng Trần Già thật sự có thể khống chế cục diện.
Đương nhiên, cũng cần phòng ngừa Trần Già thật sự ra tay bất ngờ nháy mắt giết mất Cổ Anh.
Cho nên Ngụy Quân cố ý dặn: “Trần huynh, ngươi nằm vùng đến Trường Sinh tông không dễ dàng, hao phí quá nhiều tâm huyết, không thể vì một tên Cổ Anh hoặc là ta liền bại lộ. Ta sẽ để Lục Nguyên Hạo ẩn núp trong bóng tối, ngươi có thể không động thủ thì không động thủ, cố gắng làm một người ngoài cuộc. Cổ Anh không có khả năng là đối thủ của Lục Nguyên Hạo, để Lục Nguyên Hạo giết chết Cổ Anh là được, ngươi không cần tham dự vào, để tránh lưu lại dấu vết, bị người Trường Sinh tông phát hiện.”
Ngụy Quân cân nhắc cho mình như vậy, khiến Trần Già có chút cảm động.
“Ngụy huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ không bị người ta phát hiện.”
“Không được, ngươi là nằm vùng, nằm vùng cần chính là cẩn thận cẩn thận cẩn thận nữa. Ngươi cần phải làm là ẩn núp, Trần huynh, Ngụy Quân ta chết không quan trọng, ngươi phải quen loại hy sinh này như ta. Ngươi không phải vì Ngụy Quân ta mới gia nhập Trường Sinh tông, tuyệt đối đừng quên sứ mệnh của mình.” Ngụy Quân trầm giọng nói.
Hắn là thật sự sợ Trần Già quá có năng lực.
Cũng may Trần Già đã bị hắn thuyết phục.
“Ngụy huynh, ta nghe lời ngươi, ta sẽ cẩn thận. Có Lục Nguyên Hạo đại nhân, cũng quả thật không cần ta làm điều thừa. Chờ sau khi thắng lợi, ta lại đến tìm Ngụy huynh uống rượu.”
“Được, đến lúc đó ta với ngài cùng say ba ngàn trận.”
Thuyết phục xong Trần Già, Ngụy Quân an ủi lòng già.
“Ồ.”
Trần Già bỗng nhiên khẽ “Ồ” một tiếng, lấy ra truyền âm phù của mình.
“Làm sao rồi?” Ngụy Quân hỏi.
Vẻ mặt Trần Già có chút cổ quái: “Vinh quốc công Cổ Thu Hác tìm ta, nói có việc muốn thương lượng với ta.”
“Cổ Thu Hác tìm ngươi?” Ngụy Quân cũng có chút kỳ quái: “Vậy ngươi đi qua nhìn xem, căn cứ tư liệu ta nắm giữ đến xem, Cổ Thu Hác hẳn cũng là người của Trường Sinh tông.”
“Cổ Thu Hác thật là, Cổ Anh cũng hướng ta chứng thật một điểm này. Ngụy đại nhân ngươi phương hướng điều tra là đúng, Cổ Thu Hác năm đó đột nhiên từ quan, quả thật có liên quan với chiến tranh vệ quốc.” Trần Già nói.
Ngụy Quân gật gật đầu: “Quả nhiên như thế.”
Hắn cũng không bất ngờ.