Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274. Hai Tên Nằm Vùng Thi Diễn Với Nhau (7)

Chương 274. Hai tên nằm vùng thi diễn với nhau (7) Chương 274. Hai tên nằm vùng thi diễn với nhau (7)

Hai tên nằm vùng thi diễn với nhau (7)

Nếu nói ban đầu hắn tiếp xúc các nhân vật phong vân Đại Càn này còn đều là người tốt, nhưng gần đây hắn đã bắt đầu tiếp xúc nhân vật phản diện.

Đặng Giang, Trương Trí Viễn, lại đến Cổ Thu Hác, bao gồm đám quan viên kia ngày đó ở trên Kim Loan điện làm trò hề...

Quốc nạn tới nơi, chúng sinh trăm vẻ, lại có thể nào không có phái đầu hàng chứ.

“Ngụy huynh, nếu Cổ Thu Hác tìm ta, ta không thể để hắn đợi lâu.” Trần Già nói: “Trước khi tới Trần Trường Sinh từng cố ý dặn dò ta, ta chuyến này mục đích quan trọng nhất là phối hợp Di Hồng công tử giết chết ngươi, nhưng nếu Cổ Thu Hác có việc muốn ta phối hợp, chuyện của hắn mới là ưu tiên gấp số một.”

“Xem ra Cổ Thu Hác ở Trường Sinh tông địa vị không thấp nha.” Ngụy Quân như có chút suy nghĩ.

“Hẳn là vậy.” Trần Già nói: “Vừa lúc ta đi đạo quan của hắn dò đường trước, mang nguy hiểm của Ngụy huynh ngươi giảm đến thấp nhất.”

“Không cần để ý ta, Cổ Thu Hác bây giờ hẳn là còn chưa đến nỗi muốn giết ta.” Ngụy Quân nói.

Trần Già cũng cảm thấy Cổ Thu Hác không đến mức hướng Ngụy Quân động thủ.

Tông chủ Trường Sinh tông đã an bài Cổ Anh động thủ, một chuyện không phiền hai người, lấy thực lực Ngụy Quân, không cần thiết đã phân phó Cổ Anh, lại phân phó Cổ Thu Hác.

Không đến mức.

Như vậy cũng quá mức chuyện bé xé ra to rồi.

Trần Già mở miệng cáo từ.

Ngụy Quân bỗng nhiên gọi hắn lại: “Trần huynh, ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, gặp dữ hóa lành.”

Trần Già có chút bất ngờ, gật đầu nói: “Mượn lời tốt lành của Ngụy huynh.”

Ngụy Quân chỉ là cười cười, không nhiều lời cái gì.

Thiên Đế chúc phúc sẽ không có hiệu quả mãi, nếu thật sự có cục diện gì chết chắc, vậy Thiên Đế chúc phúc cũng sẽ không có tác dụng.

Nhưng nếu là tình huống tỷ lệ 50-50 thậm chí là tỷ lệ 40-60, vậy Thiên Đế chúc phúc vẫn là hữu hiệu.

Ngụy Quân cũng không ngại mang vận tốt của mình chia cho người khác một chút.

Cho dù Trần Già thật ra hoàn toàn không biết gì cả.

Không quan trọng.

Những người kia Trần Già đang yên lặng thủ hộ, thật ra phần lớn cũng đều hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng Trần Già cũng không muốn cho những người đó biết hắn làm những chuyện như vậy.

Nửa canh giờ sau, Trần Già gặp được Cổ Thu Hác.

Một đạo giả trung niên mặc đạo bào, dáng người gầy, xương gò má cao, trên người khó hiểu quanh quẩn một luồng âm khí, khiến Trần Già rất không thoải mái.

Nhưng Trần Già cũng chưa nói cái gì, chỉ là rất nghiêm túc hướng Cổ Thu Hác hành lễ chào: “Ra mắt Vinh quốc công.”

Cổ Thu Hác không khách khí với Trần Già, vào thẳng chủ đề: “Tông chủ trước khi đến có nói cho ngươi tất cả công việc đều phải phối hợp ta hay không?”

“Có.”

“Ngươi có phải đã gặp Cổ Anh hay không.”

“Đúng.”

“Nhìn ra hắn tu luyện《 Thao Thiết Kinh 》rồi?”

“Phải.”

“Kẻ muốn hút tu hành của hắn là ta.” Cổ Thu Hác nói.

Trần Già mở to mắt nhìn, toàn thân mắt thường có thể thấy được đã thất thố.

Hắn không che giấu cảm xúc của mình, bởi vì không cần thiết.

Một đôi cha con này quả thật quái kỳ quái rồi.

Cổ Anh muốn kéo Cổ Thu Hác xuống nước, không bận tâm tình cha con với Cổ Thu Hác một chút nào.

Cổ Thu Hác càng ác hơn, thế mà muốn trực tiếp ăn Cổ Anh.

Lúc gặp mặt Cổ Anh Trần Già đã đang nghĩ, cũng không biết là đại tu hành giả nào sẽ cuối cùng thu gặt Cổ Anh tu luyện 《 Thao Thiết Kinh 》.

Hắn hoàn toàn không ngờ, lại sẽ là Cổ Thu Hác, phụ thân của Cổ Anh.

Thực• Cha hiền từ con hiếu thảo!

Trần Già không hiểu: “Quốc công gia, Cổ Anh không phải con ngài sao?”

“Hắn không phải.” Cổ Thu Hác nói thẳng.

Trần Già: “? ? ?”

“Ta sẽ mang hắn gọi đến đạo quan, đến lúc đó tự sẽ hướng ngươi nói rõ nguyên nhân. Nhưng nghiệp chướng này tu hành tiến độ rất nhanh, thủ đoạn khiến ta cũng có nhiều điều cố kỵ, cho nên ta muốn ngươi giúp ta lược trận, phòng bị bất trắc, có vấn đề không?” Cổ Thu Hác hỏi.

Trần Già nghĩ tới Trần Trường Sinh phân phó.

Cấp bậc ưu tiên của Cổ Thu Hác rõ ràng cao hơn Cổ Anh.

Hơn nữa chó cắn chó, mồm đầy lông.

Hắn đương nhiên không có ý kiến.

Cho nên Trần Già quyết đoán nói: “Không thành vấn đề, tất cả nghe quốc công gia an bài.”

“Được, ngươi chờ ta truyền âm, có việc ta sẽ lại liên hệ ngươi.”

...

Hai ngày sau.

Lục Nguyên Hạo còn đang tận tâm hết sức điều tra tư liệu Vinh quốc phủ.

Ngụy Quân đã rời khỏi kinh thành, lên đường hướng tới đạo quan chỗ Cổ Thu Hác.

Dọc theo đường đi, gió êm sóng lặng.

Nhưng sau khi đến đạo quan, tai trái Ngụy Quân lập tức nhận được Trần Già truyền âm nhắc nhở: “Ngụy đại nhân, tất cả đều đã an bài thỏa đáng, cẩn thận Cổ Anh, hắn lúc nào cũng có khả năng động thủ.”

Ngụy Quân đang muốn cho Trần Già một cái động tác hai người đã sớm ước định sẵn nói cho hắn mình đã làm tốt chuẩn bị, tai phải lại khẽ động.

Tai phải hắn cũng thu được truyền âm:

“Ngụy đại nhân, ta là Cổ Anh, ngươi đừng nghi hoặc, biểu hiện giống như bình thường.

Ta biết ngươi đột nhiên thu được truyền âm của ta rất đột ngột, nhưng ta không kịp hướng ngươi giải thích. Lúc trước ta cũng không dám tiếp xúc nhiều với ngươi, bởi vì ta không xác định có ai đang theo dõi ta hay không.

“Tóm lại, ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, Trần Già ẩn núp ngay trong bóng tối, hắn muốn giết ngươi. Nhưng ngươi không cần lo lắng, ta sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ ngươi.”

Ngụy Quân: “(o_o)?”

Cả người dần dần nứt ra.

Rất khó diễn tả bằng từ ngữ tâm tình Ngụy Quân bây giờ.

Muôn vàn lời nói hội tụ thành một câu:

Đệch!

Hắn thiếu chút nữa trực tiếp phá vỡ phòng ngự rồi.

Cổ Anh đột nhiên như thế, cũng quá mức tàn phá tâm tính hắn rồi.

Đều không biết thương người ta?

Tâm tính bản Thiên Đế đã đủ tốt, nhưng cũng không chịu nổi tứ đại hoàn khố các ngươi liên tiếp tàn phá như thế đâu.

Thật đúng là tứ đại nhân sĩ yêu nước sao?

Ngụy Quân khác thường, bị Cổ Anh luôn chú ý hắn lập tức phát hiện.

Cổ Anh vội vàng tiếp tục truyền âm: “Ngụy đại nhân, đừng kinh ngạc, cũng đừng cảm động, đừng biểu hiện ra ngoài khác thường, Trần Già lúc nào cũng đang chú ý ngươi.”

Ngụy Quân: “...”

Hắn không cảm động chút nào cả.

Nhưng bảo hắn đừng biểu hiện ra ngoài khác thường, đối với hắn mà nói yêu cầu quá cao rồi.

Gặp được loại chuyện này, là con người đều rất khó tất cả như thường.

Hơn nữa cái này con mẹ nó là chuyện gì vậy.

Trần Già cho rằng Cổ Anh muốn giết hắn.

Cổ Anh cho rằng Trần Già muốn giết hắn.

Cho nên Trần Già vì bảo hộ hắn muốn giết Cổ Anh.

Cổ Anh vì bảo hộ hắn muốn giết Trần Già...

Hai người này sao không kết hôn tại chỗ đi?

Hai người phàm đánh nhau, Thiên Đế gặp họa, còn có thiên lý không?

Ngụy Quân rất khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment