Ngụy Quân: Ta quá khổ rồi (1)
“Ngụy huynh, ngươi làm sao rồi?”
Quan tâm của Trần Già cũng đến rồi.
“Đừng biểu hiện ra khác thường, Cổ Anh lúc nào cũng đang chú ý ngươi.” Trần Già tiếp tục nói.
Ngụy Quân: “...”
Ngụy Quân ngay từ đầu cảm thấy bản Thiên Đế trường hợp nào chưa từng gặp?
Nhưng hắn sai rồi.
Hắn biết Thiên Đế vì sao phải vạn kiếp luân hồi rèn luyện đạo tâm rồi.
Sống đến già học đến già.
Cảnh này hắn thực sự chưa từng gặp.
Hơn nữa hắn cũng thật sự không muốn gặp.
Thật sự quá khảo nghiệm tâm tính cùng kỹ năng diễn xuất của người ta rồi.
Ngụy Quân hít sâu một hơi, miễn cưỡng để mình khôi phục lý trí.
May mắn hôm nay Lục Nguyên Hạo không có mặt.
Dựa theo hắn cùng Trần Già ước định, Cổ Anh là giữ lại cho Lục Nguyên Hạo giết.
Trần Già sẽ không trực tiếp động thủ.
Lúc này cần phòng bị là Cổ Anh động thủ đối với Trần Già.
Cổ Anh đã là người mình, vậy nhỡ đâu nếu để cho Trần Già chết ở trong tay Cổ Anh, Trần Già liền quá oan uổng rồi.
Ngụy Quân tuy bây giờ sắp bị Trần Già chọc tức điên rồi, nhưng cũng không muốn Trần Già thật sự chết ở trên tay Cổ Anh.
Nhưng Trần Già đối với Cổ Anh có nhiều phòng bị, Cổ Anh hẳn là cũng sẽ không dễ dàng thành công như vậy.
Hơn nữa truyền âm của Cổ Anh lúc này cũng lại lần nữa bị Ngụy Quân thu vào trong tai: “Ngụy đại nhân, ta cùng Trần Già ước định thời gian động thủ là sau khi ngươi cùng phụ thân ta nói chuyện xong, đến lúc đó ta sẽ động thủ diệt trừ Cổ Anh bất cứ lúc nào. Không có Lục đại nhân đi theo bảo hộ ngươi, ngươi tuyệt đối phải cẩn thận.”
Sau khi nói chuyện xong với Vinh quốc công Cổ Thu Hác lại động thủ?
Nghe được Cổ Anh nói như vậy, Ngụy Quân yên tâm.
Vậy thì tốt.
Ngụy Quân quyết định mang Trần Già điều đi trước.
Hắn khôi phục bình thường, vừa đi vừa truyền âm cho Trần Già: “Trần huynh, Trần huynh?”
Ngụy Quân sắc mặt như thường, trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc.
Trần Già không liên hệ được.
Tình huống gì vậy?
Lo lắng trái lại không có lo lắng, hắn hai ngày trước vừa cho Trần Già một phát “Thiên Đế chúc phúc”, trừ phi là loại tình huống chắc chắn phải chết đó, nếu không Trần Già không dễ chết như vậy.
Hơn nữa Cổ Anh cũng không tính bây giờ động thủ đối với Trần Già.
Trần Già hẳn là đã đi một khu vực đặc thù có thể chặn truyền âm.
Giống như các khu vực đặc thù có thể che chắn tín hiệu của Ngụy Quân kiếp trước.
Tuy thế giới này khoa học kỹ thuật không bằng kiếp trước của Ngụy Quân, nhưng tu tiên cũng là một loại sức sản xuất, có thể đạt tới hiệu quả là tương tự, thậm chí có thể còn hơn.
Điều này làm Ngụy Quân xem trọng đối với đạo quan Vinh quốc công Cổ Thu Hác ở hơn rất nhiều, không ngờ trong tòa đạo quan nhỏ này lại còn che giấu càn khôn.
Vinh quốc công Cổ Thu Hác không thể khinh thường nha, hẳn là một phản đồ so với Trương Trí Viễn càng khó đối phó hơn.
Trần Già khiến hắn rát thất vọng.
Cổ Anh khiến hắn rất thất vọng.
Vinh quốc công Cổ Thu Hác có thể cho hắn một chút niềm vui bất ngờ hay không?
Ngụy Quân mở thiên nhãn, tùy ý nhìn lướt qua tòa đạo quan này.
Ngay sau đó, mắt Ngụy Quân dần dần sáng lên.
Con mẹ nó.
Hắn thế mà thấy được một tòa sát trận.
Hơn nữa trong sát trận che kín cấm chế.
Loại sát trận này, giống như khắc chế là... lực lượng thần tiên.
Ngụy Quân còn thấy được Vinh quốc công Cổ Thu Hác.
Cổ Thu Hác thật sự mang đến niềm vui bất ngờ cho hắn.
Bởi vì Cổ Thu Hác rất mạnh.
So với Cổ Anh càng mạnh hơn.
Ngụy Quân thậm chí cảm thấy thực lực Cổ Thu Hác có thể cũng không kém gì Lục Nguyên Hạo.
Nhưng khác với Lục Nguyên Hạo vững vàng hơn nữa không có sở đoản gì, Ngụy Quân nhìn ra tai hoạ ngầm trí mạng trong cơ thể Cổ Thu Hác.
Tuy cường đại, nhưng Cổ Thu Hác đã mạng không còn lâu nữa.
Hắn sắp chết.
Nhưng sát trận này là đã khởi động.
Cổ Thu Hác hôm nay muốn giết người.
Ngụy Quân đơn giản đánh giá một lần lực lượng sát trận này.
Giống như Cổ Thu Hác thật sự có thực lực mang Cổ Anh và Trần Già một lưới bắt hết.
Về phần hắn, thực lực của hắn bây giờ ở trước mặt loại sát trận này còn không đáng giá nhắc tới.
Ngụy Quân có một loại cảm giác hi vọng.
Lêu lổng đúng là lêu lổng, khiến hắn thật sự rất thất vọng.
Nhưng mất cái này lại được cái khác, Cổ Thu Hác lại khiến hắn cháy lên hy vọng.
Tốt lắm.
Cổ Thu Hác, ngươi hôm nay cần phải tích cực một chút.
Bản Thiên Đế ủng hộ ngươi.
Ngụy Quân vốn đối với gặp mặt Cổ Thu Hác không phải quá chờ mong, bây giờ đã có chút sốt ruột không chờ được nữa.
Cho nên hắn bước chân nhanh hơn.
Rất nhanh, Ngụy Quân liền thấy được Cổ Thu Hác.
Cũng phát hiện Trần Già và Cổ Anh.
Trần Già tránh ở trong một gian phòng bí mật, ngồi khoanh chân, kiếm đặt ở trước đầu gối hắn.
Mà Cổ Anh ngay tại bên cạnh Cổ Thu Hác.
Cổ Thu Hác lúc này cũng đang khoanh chân ngồi thiền ở trên một cái bồ đoàn, Cổ Anh hầu hạ ở bên, sau khi nhìn thấy Ngụy Quân xuất hiện, Cổ Anh cho Ngụy Quân một ánh mắt trao đổi.
Cổ Anh cũng không biết Ngụy Quân có chính xác tiếp thu được ánh mắt mình hay không, nhưng lúc này ở bên cạnh Cổ Thu Hác, hắn cũng không dám tùy tiện truyền âm nữa.
Vừa rồi hắn là chưa ở bên người Cổ Thu Hác.
Nếu khoảng cách quá gần, hiện trường lại có người tu vi rất cao, vậy truyền âm cũng không hoàn toàn bảo hiểm.
Cổ Anh không muốn mạo hiểm, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngụy Quân.
Ngụy Quân khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Cổ Thu Hác.
Đây quả thật là một con hổ bệnh.
Đã bệnh nguy kịch, nhưng thực lực lại cường đại thái quá.
“Ra mắt Vinh quốc công.” Ngụy Quân chủ động hướng Cổ Thu Hác hành lễ.
Dựa theo địa vị, Cổ Thu Hác thân là quốc công bậc một, quả thật nhận được Ngụy Quân gã quan nhỏ ngũ phẩm này thi lễ.
Nhưng Cổ Thu Hác chưa đáp lễ, chưa đứng dậy, thậm chí chưa mở mắt.
Giống như chưa nghe được tiếng của Ngụy Quân.
Cổ Anh mở miệng nói: “Ngụy đại nhân thứ lỗi, gia phụ thời điểm ngồi thiền, ở trước khi vận công hoàn thành một chu thiên nhỏ, là sẽ không chấm dứt, ngài cần chờ một chút nữa.”
Ngụy Quân gật gật đầu: “Thì ra là thế, trách không được Vinh quốc công thực lực mạnh như thế, xem ra mấy năm nay quả thật luyện ra thứ gì rồi. Đáng tiếc, cũng sắp chết rồi.”
Vù!
Cổ Thu Hác đang ngồi thiền lập tức mở ra hai mắt.
Từ trong đôi mắt hắn nở rộ ra hai ánh sao.
Cái này không phải từ hình dung, mà là ý tứ mặt chữ.
Thật sự có hai tia sáng từ trong đôi mắt Cổ Thu Hác bắn ra, đặt ở trên người Ngụy Quân.
Cổ Thu Hác nhìn về phía Ngụy Quân, sắc mặt có chút kinh ngạc cùng ngưng trọng: “Ngươi vừa rồi đang nói cái gì?”
Đối mặt áp lực Cổ Thu Hác gây cho mình, Ngụy Quân không chút cảm giác.