Ngụy Quân: Ta quá khổ rồi (2)
Dù sao chút khí tràng này của Cổ Thu Hác nếu có thể đủ dọa được Thiên Đế, vậy cũng quá mức nói nhảm rồi.
Ngụy Quân vừa rồi chính là cố ý nói như vậy.
Hắn lúc trước từng điều tra tư liệu Cổ Thu Hác, nhưng mà tư liệu bề ngoài của Cổ Thu Hác chỉ có gã tu đạo thành si, quá mức điên cuồng, ở trong Vinh quốc phủ cũng làm cho người người oán trách, cũng chưa có ai thật sự nói hắn tu ra thành quả gì.
Cho nên hắn tùy tiện vạch trần ngụy trang của Cổ Thu Hác, khẳng định có thể đưa tới sát ý của Cổ Thu Hác.
Sự thật chứng minh hắn là đúng.
Hắn bây giờ quả thực từ trên người Cổ Thu Hác đã cảm giác được sát ý.
Ngụy Quân thích loại cảm giác này.
Cho nên hắn tiếp tục nói: “Ta nói, ngươi sắp chết rồi. Công pháp ngươi tu luyện có vấn đề, rõ ràng là hiến tế sinh cơ mới đưa tới thực lực. Mặt khác, biện pháp ngươi tu luyện cũng có vấn đề, cũng không phải thông qua con đường bình thường để tu luyện, cho nên chôn xuống vô số tai hoạ ngầm cho bản thân. Đợi một chút...”
Ngụy Quân đột nhiên nhíu mày: “Bên cạnh ngươi vì sao sẽ có nhiều oan hồn như vậy đang quay chung quanh? Cổ Thu Hác, ngươi vì luyện công, rốt cuộc đã giết bao nhiêu người?”
Vừa rồi Ngụy Quân chỉ nhìn tình huống trong cơ thể Cổ Thu Hác, bây giờ hắn hướng không gian che giấu bên người Cổ Thu Hác nhìn chăm chú một lần, mới phát hiện bên người Cổ Thu Hác hầu như quanh quẩn vô số oan hồn đang kêu thảm thiết thê lương.
Những oan hồn này tựa như đều rất muốn cắn nuốt máu thịt Cổ Thu Hác, nhưng bọn họ một khi quá mức tới gần Cổ Thu Hác, sẽ lập tức bị văng ra, như có vách chắn vô hình nào đang cản bọn họ.
Nhưng vách chắn này càng ngày càng yếu.
Một ngày nào đó, vách chắn này sẽ hoàn toàn biến mất.
Mà ngày đó cũng sẽ là tận thế của Cổ Thu Hác.
Ngụy Quân càng nhìn thì càng cảm giác không thích hợp.
Cổ Thu Hác cũng bị Ngụy Quân phán đoán sắc bén dọa giật mình.
Tình huống của hắn người khác đều không biết, Ngụy Quân là làm thế nào vừa gặp đã nói thẳng ra được?
“Đạo chí thành lợi hại như thế?” Cổ Thu Hác có chút nghĩ mà còn sợ.
May mắn hắn hôm nay mới gặp được Ngụy Quân.
May mắn phát hiện hắn chỉ là Ngụy Quân, mà không phải Chu Phân Phương hoặc là người khác.
Nếu năm đó đã có người nhìn ra bí ẩn của hắn, hắn có thể không sống đến bây giờ.
Về phần vì sao Ngụy Quân có thể nhìn thấu tất cả cái này?
Hắn chỉ có thể nghĩ đến đạo chí thành trong truyền thuyết.
Dù sao đạo chí thành đương thời chỉ có Ngụy Quân luyện thành, ngay cả Chu Phân Phương cũng chưa nắm giữ loại kỹ năng này.
Ngụy Quân có thể làm được chuyện người khác không làm được, Cổ Thu Hác rất tự nhiên liền nghĩ tới trên đạo chí thành.
Thật ra hắn đã đánh giá cao đạo chí thành.
Ngụy Quân có thể nhìn thấu ngụy trang của hắn, thuần túy là vì Ngụy Quân đã thức tỉnh một bộ phận nhỏ năng lực của Thiên Đế năm đó.
Nhưng cái này đối với Cổ Thu Hác mà nói cũng không quan trọng.
Quan trọng là Ngụy Quân thật sự nhìn thấu rồi.
“Ngụy đại nhân, vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng ngươi biết thật sự là quá nhiều rồi.” Cổ Thu Hác thản nhiên nói: “Sau khi một người thực lực nhỏ yếu mà lại đã biết bí mật hắn không nên biết đến, hắn rất dễ dàng sẽ chết, đáng tiếc.”
Nhìn Cổ Thu Hác giọng điệu bình thản, Ngụy Quân xác nhận Cổ Thu Hác thật sự có năng lực giết chết hắn.
Cho nên Ngụy Quân rất thành khẩn đề nghị: “Vinh quốc công, ta đề nghị ngươi bây giờ động thủ giết chết ta luôn.”
Cổ Thu Hác: “? ? ?”
Cổ Anh: “? ? ?”
Trần Già: “? ? ?”
Bọn họ còn chưa từng gặp ai muốn chết như thế.
Ngụy Quân giải thích nguyên nhân: “Nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, ngươi chưa từng nghe nói sao? Ngươi bây giờ trực tiếp động thủ giết ta, dứt khoát lưu loát, ai cũng không ngăn được ngươi. Nhưng ngươi bây giờ không giết ta, lúc nào cũng có khả năng ngoài ý muốn, thời gian không đợi người, nhanh động thủ đi.”
Ngụy Quân là thật không muốn để cho Cổ Thu Hác trở thành nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều.
Thiệt tình thực lòng.
Nhưng phần thật lòng này của Ngụy Quân, Cổ Thu Hác chưa tiếp thu.
Hắn bị Ngụy Quân nói một phen chọc cười: “Ta vẫn là lần đầu tiên gặp Ngụy đại nhân ngươi người như vậy, thật thú vị.”
“Đừng thú vị nữa, còn thú vị tiếp, nhỡ đâu ngươi thật sự không giết nổi ta thì làm sao? Ngươi vĩnh viễn cũng không biết ngày mai và bất ngờ cái nào đến trước, có một số việc nên quyết đoán thì quyết đoán.” Ngụy Quân nghiêm túc nói.
Cổ Thu Hác cười to thành tiếng, cực kỳ thoải mái: “Ngụy Quân, ta cũng có chút không nỡ giết ngươi, ngươi thật sự là một người kỳ diệu.”
Thấy Cổ Thu Hác thật sự không có ý tứ động thủ, Ngụy Quân chỉ có thể thở dài một hơi.
Thật ra hắn biết Cổ Thu Hác vì sao chưa động thủ.
Sát trận còn đang trong khởi động.
Sau khi sát trận hoàn toàn khởi động, cả tòa đạo quan đều sẽ trở thành lĩnh vực của Cổ Thu Hác, hắn sẽ có được quyền lớn thật sự nắm quyền sanh sát trong tay.
Tòa sát trận này rõ ràng không phải chuẩn bị cho hắn.
Lấy thực lực trước mắt của Ngụy Quân, Cổ Thu Hác nếu muốn giết hắn, không cần phải phiền toái như thế.
Cho nên Cổ Thu Hác muốn đối phó là người khác.
Trần Già hẳn là chưa bại lộ, bởi vì Trần Già nếu bại lộ, lấy thực lực Cổ Thu Hác, Trần Già sớm đã chết.
Cho nên, người Cổ Thu Hác hôm nay thật sự muốn giết, là Cổ Anh.
Ngụy Quân từ thời điểm nhìn thấy sát trận, đã biết Cổ Anh cùng Cổ Thu Hác hôm nay có thể có một cái sát cục cha con.
Hắn đối với Cổ Anh và Cổ Thu Hác ai thắng ai thua cũng không phải đặc biệt quan tâm, hắn chỉ quan tâm mình có thể chết hay không.
Chỉ cần hắn chết rồi, tất cả đều có thể nghịch chuyển.
Cổ Anh chết rồi cũng có thể bị hắn một giây cứu trở về.
Cho nên Ngụy Quân chỉ muốn để Cổ Thu Hác nhanh chóng ra tay giết chết hắn.
Đáng tiếc, Cổ Thu Hác quá nghiêm cẩn rồi.
Hắn đang cố ý kéo dài thời gian.
Chờ đợi sát trận hoàn toàn mở ra.
Để Cổ Anh ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có.
Hắn có thể hiểu hành vi của Cổ Thu Hác.
Cũng biết có một số sát trận là không thể sớm khởi động.
Nhưng không thể lập tức chết, Ngụy Quân vẫn là cảm giác được phiền muộn thật sâu.
Những ngày gần đây quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, Ngụy Quân thật sự lo lắng Cổ Thu Hác sẽ ngựa sút móng trước.
Hy vọng hắn có thể tích cực một chút đi.
Lấy thực lực Cổ Thu Hác phối hợp với tòa sát trận này, Ngụy Quân cảm giác cũng có thể không chút sai sót.
Một khi đã như vậy, Ngụy Quân quyết định trước khi chết làm chút chính sự.
“Vinh quốc công, ngươi đã không muốn lập tức động thủ giết ta, vậy có thể trả lời bản quan một ít vấn đề hay không?” Ngụy Quân trầm giọng nói.