Tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần (5)
“Sai lầm gì?”
“Nếu quyển sách này thật sự có uy lực lớn như thế, vậy ngươi hôm nay không cần tới tìm ta đàm phán hòa bình, trực tiếp lấy thế ép ta là được. Hành vi của ngươi cùng lời của ngươi là mâu thuẫn, nói rõ ngươi đang nói dối.” Ngụy Quân sắc bén nói.
Tất cả kẻ địch đều là hổ giấy.
Chọc là phá.
Nhưng khí thế của Tống Liên Thành cũng chưa chịu đoạn lời này của Ngụy Quân ảnh hưởng, ngược lại rất thành khẩn tiếp tục nói: “Ta tìm đến Ngụy đại nhân, là vì ta còn muốn tiếp tục ở Đại Càn làm ăn, không muốn dùng quyển sách này đi uy hiếp người khác. Người làm ăn dĩ hòa vi quý, ta có thể xé rách da mặt, nhưng xé rách da mặt, liền nước đổ khó hốt. Ngụy đại nhân, làm người để lại một đường, ngày sau dễ gặp lại, đạo lý này ngươi hẳn là rõ.”
“Ta biết, nhưng ta không muốn gặp lại ngươi.” Ngụy Quân buông tay nói: “Ta chỉ muốn đưa ngươi đi chết, hoặc là ngươi giết chết ta trước.”
Trọng điểm là một câu cuối cùng.
Đáng tiếc.
Không có ai hiểu Ngụy Quân.
Tống Liên Thành cũng không hiểu.
Nhìn Ngụy Quân lập trường kiên định, Tống Liên Thành thở dài một hơi, giọng điệu cực kỳ thổn thức: “Ngụy đại nhân, ngươi sẽ hối hận. Từ chối ta, ngươi sẽ nhìn thấy một Đại Càn hoàn toàn khác, tàn khốc đến mức khiến ngươi không thể tiếp nhận.”
“Ta chờ, nhưng Tống hội trưởng, ta hữu tình đề nghị ngươi, biện pháp tốt nhất thật ra là giết chết ta. Chỉ cần ta không chết, ngươi không chỉ sẽ chết, còn có thể để tiếng xấu muôn đời.” Ngụy Quân nhắc nhở mãi.
Nhưng Tống Liên Thành lại không cảm kích: “Yên tâm, Ngụy đại nhân ngươi không có cơ hội khiến ta để tiếng xấu muôn đời. Ngươi theo đuổi không bỏ đối với ta, không tới ba ngày, ngươi sẽ bị đổi đi nơi khác. Căn bản không cần ta ra tay đối phó ngươi, hơn nữa ta là người làm ăn, ta sẽ không vô cớ gây thù hằn.”
Tống Liên Thành đứng dậy, cuối cùng tặng cho Ngụy Quân một câu: “Ngụy đại nhân, ngươi không hiểu tầm quan trọng của tiền tài.”
Ngụy Quân chưa từ trên người Tống Liên Thành cảm nhận được chút sát ý nào.
Nhưng hắn khiến Tống Liên Thành cảm nhận được sát ý của hắn.
“Tống hội trưởng, thiện ác cuối cùng có báo, thiên đạo luân hồi. Không tin ngẩng đầu nhìn, trời xanh bỏ qua cho ai? Ngươi có thể rửa cổ sạch sẽ chờ, tội ngươi phạm, rất nhanh sẽ ở trước mắt bao người bị công khai thẩm phán, để tiếng xấu muôn đời.”
Tống Liên Thành cười khinh thường, không nói chuyện với Ngụy Quân nữa.
Đã xác định không thể nói chuyện được, thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Ngụy Quân còn quá trẻ tuổi.
Làm việc một bầu nhiệt huyết, không hiểu suy xét đại cục.
Nhưng Ngụy Quân có thể như vậy, Thượng Quan thừa tướng lại sẽ không như vậy, Cơ soái sẽ không như vậy, Càn đế cũng sẽ không như vậy.
Tống Liên Thành sau khi từ chỗ Ngụy Quân đi ra, trực tiếp đi hoàng cung.
Một thương nhân, không quan không chức, nhưng ở trong hoàng cung lại là thông suốt không bị cản trở.
Tiền tài có thể thông thần.
Năng lượng của Tống Liên Thành, vượt xa rất nhiều người tưởng tượng.
Càn đế triệu kiến Tống Liên Thành, hai người bí mật nói chuyện một canh giờ.
Sau khi từ điện Thanh Tâm đi ra, Tống Liên Thành lại đi phủ thừa tướng.
Thượng Quan Tinh Phong chiêu đãi hắn.
Bởi vì Thượng Quan thừa tướng còn chưa hạ triều.
“Tống hội trưởng mới từ hoàng cung đi ra?” Thượng Quan Tinh Phong sau khi bảo người ta dâng trà cho Tống Liên Thành, cố ý hỏi một câu.
Ngụy Quân và Tống Liên Thành bây giờ đều ở trung tâm dư luận, Thượng Quan Tinh Phong tự nhiên cũng không thể không rõ.
Hắn tự nhiên là đứng về phía Ngụy Quân.
Cho nên hy vọng từ chỗ Tống Liên Thành tìm hiểu chút tin tức, hy vọng có thể giúp đỡ Ngụy Quân.
Tống Liên Thành không giấu diếm.
Hắn bái phỏng mấy mục tiêu này, ngay từ đầu đã không nghĩ giấu người khác.
Chính là làm cho người đời thấy.
“Đúng, vừa hàn huyên tán gẫu với bệ hạ. Ta cho rằng Ngụy Quân không thích hợp chấp bút cho chiến tranh vệ quốc nữa, bệ hạ tỏ vẻ tán thành.”
Thượng Quan Tinh Phong nghe được câu này của Tống Liên Thành, cái tay đang chuẩn bị uống trà nhất thời run lên.
Hắn biết năng lượng của Tống Liên Thành rất lớn, liên lụy với Càn đế cũng cực kỳ chặt chẽ.
Nhưng hắn thật sự không ngờ năng lượng Tống Liên Thành lớn đến mức thế mà có thể quyết định nhận đuổi quan lại.
“Bệ hạ muốn bãi quan Ngụy Quân?” Thượng Quan Tinh Phong buông xuống chén trà trong tay, sắc mặt chuyển thành ngưng trọng: “Lý do gì?”
“Không phải bãi quan, là điều chức (đổi đi nơi khác).” Tống Liên Thành thản nhiên nói: “Triều đình nhiều ban ngành như vậy, sẽ luôn có một cái thích hợp Ngụy đại nhân. Thượng Quan công tử yên tâm, Tống mỗ còn không đến nỗi chèn ép Ngụy đại nhân, chỉ là muốn để hắn rời xa nơi đầu sóng ngọn gió, đây cũng là nghĩ cho an toàn nhân thân của Ngụy đại nhân. Nhưng bệ hạ nói hắn bây giờ không quản những tục vụ này, bảo ta tới tìm Thượng Quan thừa tướng.”
Thượng Quan Tinh Phong không biết nên nói tiếp như thế nào.
Ngụy Quân hiển nhiên là nhắm vào điểm yếu của Tống Liên Thành, cho nên Tống Liên Thành nóng rồi.
Nhưng Tống Liên Thành đánh trả cũng không tanh máu, chỉ là mang Ngụy Quân đổi đi nơi khác, rất hiển nhiên thủ đoạn này là rất nhu hòa.
Cái này cũng thể hiện năng lực của Tống Liên Thành.
Nếu Tống Liên Thành muốn giết Ngụy Quân, vậy rất nhiều đại lão đều sẽ không đồng ý.
Nhưng chỉ mang Ngụy Quân đổi đi nơi khác, thậm chí cho Ngụy Quân thăng quan, ở trong mắt rất nhiều người đối với Ngụy Quân mà nói thậm chí là một chuyện tốt.
Bọn họ là sẽ đồng ý.
Tống Liên Thành lại dùng chút sức, nguy cơ lần này liền rất có khả năng bình an vượt qua.
Thượng Quan Tinh Phong ý thức được thủ đoạn của Tống Liên Thành thiên hạ đệ nhất phú thương này trong miệng phụ thân.
Nhưng Thượng Quan Tinh Phong lắc đầu nói: “Ngụy đại nhân sẽ không tiếp nhận.”
“Ngụy Quân chỉ là một tên quan viên ngũ phẩm nho nhỏ, chỉ cần Thượng Quan thừa tướng hạ lệnh, hắn không có tư cách không tiếp nhận.” Tống Liên Thành thản nhiên nói: “Ngụy Quân quá coi trọng bản thân rồi, Thượng Quan công tử ngươi cũng quá coi trọng Ngụy Quân rồi, mang Ngụy Quân điều đi, thật ra không khó như vậy.”
Ít nhất đối với Thượng Quan thừa tướng mà nói, quả thật không khó.
Nhưng có một vấn đề.
“Tống hội trưởng, ngươi vì sao sẽ cho rằng gia phụ sẽ đồng ý đề nghị của ngươi mang Ngụy đại nhân đổi đi nơi khác?” Thượng Quan Tinh Phong nghi hoặc nói: “Theo ta được biết, gia phụ là rất thưởng thức Ngụy đại nhân.”
Khóe miệng Tống Liên Thành hơi cong lên, mang quyển sách đưa cho Thượng Quan Tinh Phong.
“Thượng Quan công tử xem xong quyển sách này liền biết lòng tin của Tống mỗ từ đâu mà đến.”
Quả thật như thế.
Thượng Quan Tinh Phong sau khi xem xong quyển sách của Tống Liên Thành, sắc mặt cũng tái nhợt.
Hắn theo bản năng muốn hủy diệt quyển sách này, vì quyển sách này thật sự có thể tê liệt non nửa triều đình, thậm chí ở quân đội dẫn phát phân liệt.