Tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần (6)
Nhưng hắn chưa động thủ.
Bởi vì sau khi lý trí trở về, hắn ý thức được hủy diệt quyển sách trong tay cũng vô dụng.
Trong tay Tống Liên Thành khẳng định còn có bản in thậm chí bản gốc, cùng với chứng cứ khác.
Hít sâu một hơi, Thượng Quan Tinh Phong trầm giọng nói: “Quyển sách này không thể công khai, nếu không triều đình liền xong đời.”
“Thượng Quan công tử đã làm ra lựa chọn sáng suốt, tin tưởng Thượng Quan thừa tướng cũng sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt.” Tống Liên Thành khẽ cười nói.
Thượng Quan thừa tướng ở sau khi nhìn thấy quyển sách của Tống Liên Thành, quả thực cũng trầm mặc rất lâu.
Hắn biết triều đình Đại Càn đã nát bét từ trên gốc rễ.
Nhưng hắn không ngờ, sẽ nát triệt để như thế.
Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn mang người ghi lại trên quyển sách này tất cả đều kéo ra ngoài giết.
Nhưng lý trí nói cho hắn, như vậy là không có khả năng.
Hơn nữa cho dù lại đổi một nhóm người, ai có thể cam đoan quan mới mạnh hơn quan cũ chứ?
Thượng Quan thừa tướng cũng không có lòng tin này.
“Tống hội trưởng bút tích thật lớn.”
Thượng Quan thừa tướng đã động sát khí đối với Tống Liên Thành.
“Lấy những người này Tống hội trưởng khống chế, thay đổi triều đại còn chưa đủ sức, nhưng cho ngươi thêm hai mươi năm thời gian, cai quản thiên hạ thậm chí là khống chế thiên tử hiệu lệnh thiên hạ, cũng sẽ không là vọng tưởng. Tống Liên Thành, ngươi muốn tạo phản?”
Thượng Quan thừa tướng lộ sát khí.
Tống Liên Thành thản nhiên đối diện với Thượng Quan thừa tướng, giọng điệu bình thản, lời nói ra lại như tiếng sét: “Ngôi vị hoàng đế này Quân Thảm Chấp ngồi, dựa vào cái gì Tống Liên Thành ta không thể ngồi? Người Quân gia chẳng lẽ từ nhỏ đã hơn người khác một bậc sao?”
“Làm càn.” Thượng Quan thừa tướng lớn tiếng nổi giận nói.
Tống Liên Thành cười lạnh một tiếng, đánh trả nói: “Làm càn cái gì? Bản thân thừa tướng cam tâm làm chó trông nhà, chẳng lẽ cho rằng người trong thiên hạ đều sẽ khúm núm? Ta muốn làm cửu ngũ chí tôn, có gì sai?”
“Tống Liên Thành, ngươi dã tâm thật lớn.”
“Bởi vì ta có năng lực này, chỉ cần ta nói một câu, Đại Càn bây giờ lập tức sẽ loạn. Thượng Quan thừa tướng, nói rõ đi, rất nhiều tài liệu luyện đan của Quân Thảm Chấp đều là ta chuẩn bị cho hắn, nói lời không khách khí, sự sống chết của hắn có một nửa đều ở trong khống chế của ta.”
Sắc mặt Thượng Quan thừa tướng đột nhiên thay đổi.
“Ngụy Quân đang tìm ta gây phiền toái, nhưng Ngụy Quân cô độc, không mộ danh lợi, trừ giết chết hắn, ta quả thật không có biện pháp nào làm gì hắn. Nhưng Ngụy Quân bây giờ không thể giết, cũng không cần phải giết chết hắn. Thượng Quan thừa tướng, thay ta giải quyết Ngụy Quân cái phiền toái này, bằng không ta sẽ để rất nhiều người chôn cùng ta. Có một số lời ta chỉ nói một lần, nếu Thượng Quan thừa tướng nguyện ý cược, vậy Tống mỗ liền cùng Thượng Quan thừa tướng đánh cược một ván quốc vận Đại Càn này, xem xem Thượng Quan thừa tướng có cái quyết đoán cùng ta cá chết lưới rách, để liên minh tu chân giả ngư ông đắc lợi hay không.”
Khí thế của Tống Liên Thành càng lúc càng mạnh.
Sát khí trong lòng Thượng Quan thừa tướng cũng càng lúc càng mạnh.
“Chỉ bằng ngươi? Cũng xứng cá chết lưới rách với triều đình?”
“Thượng Quan thừa tướng có thể thử, ta vui vẻ tiếp.” Tống Liên Thành cười ngạo nghễ: “Thời gian để lại cho ngài cân nhắc không nhiều, Tống mỗ cáo từ trước, tiếp theo còn phải đi Cơ phủ một chuyến.”
“Ngươi muốn gặp Cơ soái?”
“Tự nhiên, chỗ dựa lớn nhất của Tống mỗ, ở quân đội, không ở triều đình. Tin tưởng Cơ soái sẽ giống với Thượng Quan thừa tướng, làm ra lựa chọn sáng suốt.”
Tống Liên Thành cười to rời khỏi phủ thừa tướng.
Thượng Quan Tinh Phong nhìn Thượng Quan thừa tướng sắc mặt xanh mét, trong lòng cực kỳ lo lắng.
“Phụ thân, chẳng lẽ không có cách nào làm gì Tống Liên Thành?”
“Đương nhiên là có biện pháp.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Thượng Quan Tinh Phong mắt sáng ngời.
“Không có gì ngoài tráng sĩ chặt cổ tay, nguyên khí đại thương.” Thượng Quan thừa tướng trầm giọng nói: “Tống Liên Thành nói là thật, mấy năm nay Tống gia làm ăn quá lớn, đã đề cập đến quốc kế dân sinh. Mặt khác, quan viên bị hắn mượn sức ăn mòn cũng thật sự là quá nhiều, so với trong tưởng tượng của ta còn càng nhiều hơn, thật sự là làm người nghe kinh sợ.”
“Diệt trừ hắn, triều đình thật sự sẽ loạn?”
“Nếu thật sự muốn tráng sĩ chặt cổ tay chấp pháp theo lẽ công bằng, có 90% khả năng sẽ đại loạn, ưu thế chúng ta thật không dễ gì đánh ra lại sẽ chắp tay tặng cho liên minh tu chân giả. Loạn trong giặc ngoài, Tống Liên Thành nắm bắt thời cơ rất tốt.” Thượng Quan thừa tướng giọng căm hận nói.
Nếu là thái bình thịnh thế, hắn không thiếu quyết đoán.
Nhưng bây giờ, Đại Càn đang giằng co với liên minh tu chân giả, thật không dễ gì thấy được một tia ánh rạng đông.
Lúc này nếu bên trong sinh loạn, cục diện tốt sẽ trôi theo dòng nước, tất cả cố gắng giai đoạn trước đều có khả năng rất lớn uổng phí.
Đây là gánh nặng mọi người không thể thừa nhận.
“Nhưng nếu là thật sự tùy ý Tống Liên Thành kiêu ngạo, pháp luật triều đình ở đâu? Triều đình làm sao đối mặt oan hồn các tướng sĩ chết trận kia? Một quốc gia để anh hùng đổ máu lại rơi lệ, còn đáng giá người ta đánh bạc tính mạng đi thủ hộ nó sao?” Thượng Quan Tinh Phong hỏi.
Thượng Quan thừa tướng trầm mặc.
Thượng Quan Tinh Phong cũng không nhiều lời.
Hắn có thể hiểu cho phụ thân không dễ dàng gì.
Tể tướng một quốc gia, một mình gánh trọng trách quốc gia, quyết định của Thượng Quan thừa tướng sẽ quyết định vận mệnh hướng đi của rất nhiều người.
Thậm chí quyết định quốc vận hướng đi của Đại Càn.
Thượng Quan thừa tướng không thể không thận trọng.
Mà hai con đường bày ở trước mặt Thượng Quan thừa tướng, hầu như đều là đường chết.
Đổi thành bất luận kẻ nào đối mặt loại tình huống này, đều sẽ cực kỳ đau đầu.
Cơ soái cũng rất đau đầu.
“Ngươi đây là đang uy hiếp triều đình.”
“Đúng.” Tống Liên Thành căn bản không muốn phủ nhận: “Cơ soái muốn ngọc đá cùng vỡ với ta loại vô danh tiểu tốt này sao?”
“Ngươi cũng không phải là vô danh tiểu tốt gì.”
Cơ soái nhìn Tống Liên Thành, đột nhiên mở miệng: “Ngươi năm đó lúc xuất ngũ nói với ta, muốn dùng một loại biện pháp khác cứu nước, đây là biện pháp ngươi đổi? Cho dù Đại Càn để ngươi thay đổi triều đại, những người này ngươi lôi kéo có thể mang quốc gia ngươi thành lập thống trị quốc thái dân an?”
Tống Liên Thành trầm mặc một lát, sau đó lắc lắc đầu: “Bọn họ không được, Cơ soái, thí nghiệm của ta đã thất bại, để thương nhân đến khống chế một quốc gia vận chuyển là không thể được, sẽ chỉ bồi dưỡng ra thương hội bá chủ như ta cùng một đám tham quan thấy tiền sáng mắt.”
“Đã thất bại, vì sao còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại?”