Chính nghĩa tới muộn (2)
“Đã xảy ra loại chuyện này, học sinh muốn đứng ra kháng nghị, hợp tình hợp lý.” Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Cái này tính là việc lớn gì? Chúng ta nên ủng hộ.”
Ngụy Quân ủng hộ một vạn cái.
Kháp đồng học thiểu niên, phong hoa chính mậu. Thư sinh ý khí, huy xích phương tù.
Tài hoa đang độ
Hiên ngang khí phách
Vùng vẫy tha hồ
(bài thơ Thấm Viên Xuân - Trường Sa của Mao Trạch Đông)
Người trẻ tuổi lo nước thương dân một bầu nhiệt huyết mới là người trẻ tuổi đáng yêu.
Người trẻ tuổi như vậy càng nhiều, quốc gia tương lai mới càng có hi vọng.
Nếu tuổi còn trẻ đã không khí trầm lặng, thì không thú vị gì nữa.
Thấy Ngụy Quân bình tĩnh như thế, Bạch Khuynh Tâm có chút bất đắc dĩ: “Nếu sự việc ầm ĩ, triều đình đương nhiên sẽ không động thủ với các học sinh, nhưng khẳng định sẽ hướng ngươi hỏi tội. Được rồi, ta biết ngươi cũng không để ý cái này.”
Nói tới đây, Bạch Khuynh Tâm càng thêm bất đắc dĩ.
“Ngươi coi như giúp ta, Lục Phiến môn hướng ta cầu viện.” Bạch Khuynh Tâm nói: “Người đông liền dễ dàng xảy ra chuyện, hơn nữa còn phải đề phòng có người nhân cơ hội sinh sự. Các học sinh kháng nghị thì được, nhưng nhất định phải làm bọn họ chú ý an toàn, hơn nữa làm việc nhất định phải quy phạm. Ngụy Quân, ngươi ở trong các học sinh uy vọng rất cao, ngươi ra mặt dễ dàng trấn an bọn họ nhất, bọn họ nghe lời ngươi.”
“Lục Phiến môn hướng ngươi cầu viện? Ngươi giải hòa với Lục Phiến môn rồi?” Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
Quan hệ ban đầu giữa Bạch Khuynh Tâm và Lục Phiến môn không tính là tốt.
Làm thần bộ số một của Lục Phiến môn, ở lúc đối mặt quốc sư chèn ép, thái độ cao thấp Lục Phiến môn đối với lựa chọn của Bạch Khuynh Tâm là xa cách cùng không nhìn.
Bạch Khuynh Tâm vốn đối với điều này là có oán khí.
Ngụy Quân không ngờ bây giờ Bạch Khuynh Tâm thế mà sẽ làm việc giúp Lục Phiến môn.
Bạch Khuynh Tâm nói đùa: “Cả ngày ở cùng một chỗ với ngươi, ta khẳng định cũng sẽ bị sức quyến rũ từ nhân cách cao thượng của ngươi cảm hóa nha. Đối mặt áp lực quốc sư mang đến, đồng nghiệp Lục Phiến môn thật ra cũng chỉ là xa cách ta, cũng chưa trực tiếp hãm hại. Kẻ thù của ta là quốc sư, không phải Lục Phiến môn.”
Ngụy Quân tặc lưỡi một tiếng: “Ngươi đây là muốn tẩy trắng, dễ mang đến nguy hiểm cho bản thân, nhưng ngươi quả thật cũng rất khó gặp được nguy hiểm.”
Dù sao Bạch Khuynh Tâm và hắn là đồng loại.
Trái lại không cần quá lo lắng điều này.
“Mà thôi, mặt mũi của ngươi vẫn phải nể.” Ngụy Quân nói: “Các học sinh cũng chuẩn bị đi Vinh quốc phủ kháng nghị?”
“Đúng.” Bạch Khuynh Tâm gật đầu nói: “Các học sinh thậm chí còn muốn đốt Vinh quốc phủ.”
“Vậy thì có chút quá rồi, mang Vinh quốc phủ bán cũng được mà, đốt đơn thuần lãng phí.” Ngụy Quân nói: “Ta đi chỗ Vinh quốc phủ, mang thế cục bên kia ổn định.”
Sắc mặt Bạch Khuynh Tâm vui vẻ.
Nàng lo lắng nhất chính là Vinh quốc phủ bên kia sẽ xảy ra xung đột.
Tống gia thật ra đã rút gần hết rồi, các học sinh dù muốn lấy Tống gia xả giận, cũng tìm không thấy chánh chủ.
Nhưng Vinh quốc phủ lại không chạy được nữa.
Bên trong còn cả một đại gia đình đang sống.
“Đa tạ...”
Không đợi Bạch Khuynh Tâm nói lời cảm tạ, Ngụy Quân liền khoát tay: “Ngươi nói cảm ơn cái gì với ta, nhấc tay mà thôi, huống hồ chuyện này còn là ta gây ra. Không nói nữa, ta đi.”
Ngụy Quân trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Ma Quân nhảy một cái, liền ngồi xổm trên vai Ngụy Quân, hô to: “Sạn thỉ quan, trùng áp*.”
** một từ thông dụng trên Internet, đọc trại đi của từ Xông lên, mang sắc thái dễ thương hoặc ra vẻ dễ thương
Bạch Khuynh Tâm: “...”
Con mèo nhỏ này thật đúng là nghịch ngợm.
Ngụy Quân: “Ngươi ỉa sao? Còn sạn thỉ quan.”
Ma Quân tỏ vẻ cái này không quan trọng: “Nắm trọng điểm, trọng điểm là ngươi là sạn thỉ quan của bản miêu.”
“Ha ha.”
Ngươi đối với dạy dỗ hoàn toàn không biết gì cả.
Ngụy Quân giờ phút này đã nghĩ xong một trăm lẻ tám loại biện pháp dạy dỗ em gái tai mèo.
Chờ buổi tối mới chỉnh Ma Quân cẩn thận.
...
Khi Ngụy Quân chạy tới Vinh quốc phủ, quả nhiên phát hiện Vinh quốc phủ đã bị người kháng nghị vây quanh.
Không chỉ có học sinh, còn có người qua đường chính nghĩa.
Cổ Thu Hác làm những chuyện như vậy chọc giận không chỉ có học sinh, hắn mang tới cho Vinh quốc phủ, cũng thật sự là tai ương ngập đầu.
Ngụy Quân nhìn lướt qua, đã ở trước cửa Vinh quốc phủ phát hiện rất nhiều trứng gà vỡ cùng rau héo.
Hơn nữa số lượng còn đang dần dần nhiều lên.
“Bảo Cổ Thu Hác lăn ra đây.”
“Vinh quốc phủ phải cho chúng ta một câu trả lời.”
“Cổ Thu Hác phải chết.”
...
Nghe được tiếng hô bên tai, Ngụy Quân cảm thấy không cần thiết nói thêm gì nữa.
Cổ Thu Hác là phải chết.
Nhưng gã đã chết.
Ngụy Quân không cố ý che giấu bản thân, cho nên rất nhanh cũng đã dẫn tới người khác chú ý.
Dù sao tướng mạo Ngụy Quân sau khi trải qua vài lần trực tiếp bây giờ độ nổi tiếng trong nước đã sắp đầy rồi.
“Ngụy đại nhân?”
“Ngụy đại nhân đến rồi.”
“Ngụy đại nhân, ngươi cũng tìm Cổ Thu Hác tính sổ sao?”
...
Hai tay Ngụy Quân ép xuống, ngăn cản mọi người cùng nhau nói chuyện.
Uy vọng của hắn vẫn là có.
Nhìn thấy động tác của Ngụy Quân, thanh âm nơi đây rất nhanh đã biến mất hết.
Mọi người đều đang đợi Ngụy Quân tỏ thái độ.
Ngụy Quân mở miệng nói: “Các vị, ta hiểu tâm tình của mọi người. Ở nơi này ta đầu tiên muốn nói cho mọi người một tin tức tốt, Cổ Thu Hác đã chết.”
Nghe được Ngụy Quân nói, người ở đây đầu tiên là sửng sốt, sau đó rất nhanh liền có người bắt đầu hoan hô.
“Vạn tuế.”
“Lãi cho lão tặc này rồi.”
“Ngụy đại nhân, ngươi nói là thật sao?”
“Ngụy đại nhân có bao giờ nói dối?”
Ngụy Quân cũng khẽ cười nói: “Mọi người yên tâm, ta lấy nhân cách của ta cam đoan, điều ta nói khẳng định là thật. Cổ Thu Hác đã chết, chính là chết ở trước mặt ta.”
Người nơi đây lại hoan hô nhảy nhót một phen.
Trong tư liệu bí ẩn Ngụy Quân công bố liên quan chiến tranh vệ quốc, Cổ Thu Hác và Tống Liên Thành hai người này là đáng chết nhất.
Người khác cũng có vấn đề, nhưng Cổ Thu Hác với Tống Liên Thành là đầu sỏ gây nên trực tiếp nhất.
Bọn họ ở trong cảm nhận của rất nhiều người nhất định phải chết.
Bây giờ Cổ Thu Hác đã chết, tự nhiên là tất cả đều vui.
Nhưng vẫn như cũ có người chưa hài lòng.
“Cổ Thu Hác đã chết, Vinh quốc phủ cũng phải trả giá đắt.”
“Không sai, Vinh quốc phủ nên đền tội cho các tướng sĩ chết oan đó.”
“Vinh quốc phủ phải chôn cùng Cổ Thu Hác.”
Cổ đại là có tội liên luỵ.
Một người cũng không chỉ thuộc về chính hắn.
Hắn lấy được thành tựu sẽ làm rạng rỡ tổ tông, phúc cho con cháu.
Mà hắn phạm tội nghiệt, cũng sẽ họa tới con cháu.