Chính nghĩa tới muộn (3)
Ngụy Quân chưa từng nghĩ thay đổi loại tình huống này.
Thoát ly hoàn cảnh lớn của thời đại bàn tới pháp chế đều là giở trò lưu manh.
Cổ Thu Hác sở dĩ có thể mang đến tổn thất lớn như thế cho Đại Càn, là không tách rời với địa vị Vinh quốc công của hắn.
Cho nên Vinh quốc phủ trả giá đắt cho việc Cổ Thu Hác phạm phải là rất công bằng.
Nhưng Ngụy Quân cũng không thể tùy ý nhóm người này đến quyết định vận mệnh của Vinh quốc phủ.
Vỗ vỗ tay, Ngụy Quân lần nữa mang tầm mắt mọi người hấp dẫn đến trên người mình, sau đó nói: “Các vị, Vinh quốc phủ quả thật nên trả giá đắt cho hành vi của Cổ Thu Hác, nhưng cụ thể cần trả giá cỡ nào, nên do luật pháp triều đình quyết định, không thể do yêu thích của mọi người quyết định.
Ta biết mọi người giờ phút này tất cả đều là lòng đầy căm phẫn, nhưng ta xin mọi người đừng quên, hai vị tướng quân Lâm Tiết cũng là đi ra từ Vinh quốc phủ. Lúc Đại Càn mới lập, Vinh quốc công cũng từng hăng hái đẫm máu chiến đấu cho Nhân tộc.
“Tội Cổ Thu Hác phạm phải, Vinh quốc phủ đương nhiên cần gánh vác. Nhưng vinh quang Vinh quốc phủ mang đến cho Đại Càn, chúng ta cũng không nên quên đi. Luật pháp có thể thẩm phán Vinh quốc phủ, nhưng chúng ta không được, chúng ta không thể vận dụng luật pháp cá nhân.”
Đoạn lời này nếu là người khác nói ra, mọi người khẳng định không tiếp nhận.
Nhưng đoạn lời này là Ngụy Quân nói ra.
Chân tướng cũng là Ngụy Quân chọc ra.
Cho nên lời của Ngụy Quân, mọi người nguyện ý tin tưởng.
“Ngụy đại nhân nói có đạo lý.”
“Chúng ta chỉ là vì cầu một cái công đạo, Cổ Thu Hác đã chết, chuyện sau đó tự nhiên giao cho triều đình quyết định.”
“Tất cả làm theo Ngụy đại nhân nói.”
“Ngụy đại nhân, nghe nói triều đình muốn bất lợi với ngươi, là thật sao?”
Nghe được câu này, Ngụy Quân tiêu sái cười: “Mọi người yên tâm, một ngày Ngụy mỗ còn, thì nhất định sẽ cầm bút viết đúng sự thật. Nếu một ngày kia Ngụy mỗ không còn nữa, cũng còn có các ngươi. Hành vi của ta nếu xúc phạm luật pháp, tổn hại ích lợi quốc gia, tự nhiên cần bởi vậy trả giá đắt, mọi người không cần tỏ sự bất bình cho ta. Cầu nhân được nhân, có một số việc Ngụy mỗ đã làm, đã có giác ngộ trả giá đắt.”
Thấy mọi người còn có người nói chuyện, trong đám người hiển nhiên có rất nhiều fan của mình, Ngụy Quân không cho bọn họ cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Các vị, giải tán đi, việc Vinh quốc phủ tin tưởng triều đình tự có định luận. An nguy của ta cũng không cần mọi người lo lắng, chỉ cần ta làm đi ngay ngồi thẳng, ai cũng không hại được ta. Nếu là ta làm sai chuyện, vậy ta cũng đáng chết. Bất luận kẻ nào làm sai chuyện gì cũng phải trả giá đắt, ta cũng không ngoại lệ, không ai có thể có được đặc quyền, cũng xin mọi người đừng thần hóa ta, đừng giao cho ta đặc quyền.”
Ngụy Quân chủ động hướng mọi người hành một lễ.
Mọi người hầu như đồng loạt hoàn lễ.
Có thể xuất hiện ở nơi này vây công Vinh quốc phủ, đều là nhân sĩ nhiệt huyết trong lòng trung dũng chính trực, nhưng Ngụy Quân nói mấy câu đơn giản, khiến những người này cảm nhận được cảnh giới chênh lệch giữa mình cùng Ngụy Quân.
Fan của Ngụy Quân bắt đầu tăng trưởng tốc độ cao.
Đúng lúc này, cổng Vinh quốc phủ mở ra từ bên trong.
Hai vị tướng quân Lâm Tiết từ bên trong đi ra.
Hai người đồng loạt hướng Ngụy Quân chắp tay: “Đa tạ Ngụy đại nhân giải vây cho Vinh quốc phủ.”
Ngụy Quân hoàn lễ: “Việc thuộc bổn phận mà thôi, việc này dù sao bởi ta dựng lên, mang đến phiền toái cho hai vị tướng quân rồi.”
“Không phiền toái, đây cũng là việc thuộc bổn phận của chúng ta.”
Hai người đều là từ nhỏ lớn lên ở Vinh quốc phủ, vô luận Vinh quốc phủ có tội hay không, các nàng cũng sẽ không ở lúc này bỏ đá xuống giếng.
“Ngụy đại nhân, ngồi bên trong đi.” Tiết tướng quân chủ động mời.
Ngụy Quân nhìn quần chúng vây xem một cái, gật gật đầu: “Được.”
Hắn ngồi ở trong Vinh quốc phủ một lúc, tương đương thư xác nhận an toàn cho Vinh quốc phủ.
Ngụy Quân không phải muốn bảo vệ Vinh quốc phủ, mà là cho Vinh quốc phủ một cơ hội công bằng thẩm phán.
Nếu bị các học sinh đốt Vinh quốc phủ hoặc là đả thương người Vinh quốc phủ, hầu như có thể kết luận học sinh là sẽ không bị xử phạt, Vinh quốc phủ sẽ gặp tổn thất vô ích, như vậy rất không tốt.
Sau khi tiến vào Vinh quốc phủ, Ngụy Quân rất sâu sắc phát hiện không ít người trong phủ đối với mình đều rất có địch ý.
Hắn tự nhiên biết nguyên nhân, cho nên chỉ tiêu sái cười.
Hai vị tướng quân Lâm Tiết đều là người thông minh, các nàng tự nhiên cũng có thể phát hiện loại địch ý này.
Tiết tướng quân áy náy nói: “Ngụy đại nhân thứ lỗi, tầm mắt người trong Vinh quốc phủ xét đến cùng vẫn nông cạn chút, chỉ có thể nhìn thấy Vinh quốc phủ một khối địa phương như thế, bọn họ không biết Ngụy đại nhân rốt cuộc đang lên tiếng cho ai, cũng không biết Ngụy đại nhân làm như vậy ý nghĩa là gì. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bởi vì Ngụy đại nhân vạch trần chân tướng, thanh thế Vinh quốc phủ xuống dốc không phanh, hơn nữa có nguy hiểm bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, cho nên liền nghĩ sự việc một cách đương nhiên mà đối địch ngài.”
Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Không sao cả, ở đâu thì nghĩ cho nơi đó, ta coi họ là không khí, thái độ của họ tự nhiên không ảnh hưởng được ta. Gạo giống nhau nuôi trăm loại người, hai vị tướng quân có thể dũng cảm đánh vỡ lồng chim, tự mình dốc sức làm ra một bầu trời, cũng sẽ không bị Cổ Thu Hác liên lụy. Những người này cố thủ ở trong Vinh quốc phủ, hưởng thụ đãi ngộ cùng cung cấp nuôi dưỡng vượt xa người thường, đối với quốc gia mà nói lại không có chút cống hiến, vậy họ bị Cổ Thu Hác liên lụy, theo ý ta cũng là gieo nhân nào gặt quả đấy. Ta cũng không có ý tứ cứu vớt họ, nhưng có thể quả thật là ta đã thay đổi vận mệnh của họ, cho nên họ trách ta cũng theo lý thường phải làm.”
Ngụy Quân thật sự lòng như nước lặng.
Vận mệnh tương lai Vinh quốc phủ, hắn căn bản không quan tâm.
“Ngụy đại nhân, có thể mời ngươi ra mặt cầu tình một phen cho Vinh quốc phủ hay không?” Lâm tướng quân chắp tay nói: “Việc Cổ Thu Hác, Vinh quốc phủ quả thực không biết tình huống. Mấy năm nay, Cổ Thu Hác trầm mê tu đạo, tình cảnh Vinh quốc phủ ngày càng lụn bại. Thật sự nói tới, Vinh quốc phủ cũng thuộc loại người bị hại.”
“Lâm tướng quân, ngươi đã nghĩ sai một sự kiện, ta không phụ trách thẩm phán Vinh quốc phủ, ta chỉ phụ trách viết sách soạn sử cho chiến tranh vệ quốc. Muốn xử trí Vinh quốc phủ như thế nào, là chuyện bệ hạ cần cân nhắc, không liên quan tới ta.” Ngụy Quân nói.