Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông (4)
Ngụy Quân sợ Ma Quân quấy rối hắn, phá hỏng kế hoạch tìm chết của hắn, cho nên sớm thu phục nhân tố không ổn định này.
“Tiểu Miêu, ngươi đừng cứu ta. Ngươi luôn trốn ở chỗ tối, là giúp đỡ lớn nhất đối với quốc gia này. Nếu ngươi hiện thân cứu ta, bị bọn Đao Thần phát hiện, ta sẽ hy sinh vô ích, quốc gia này cũng sẽ lâm vào chiến hỏa. Ta tình nguyện tự mình đi chết, cũng không muốn ngươi bị phát hiện. Tiểu Miêu, ngươi hiểu ý tứ của ta không?”
Sắc mặt Ngụy Quân đầy nghiêm túc.
Tâm tình Ma Quân thì rất phức tạp.
“Ngụy Quân, ta biết vì sao người khác sẽ thích ngươi như vậy rồi.
“Ngươi thật là người tốt, rất đáng giá được thích.”
Ngụy Quân thu được “thẻ người tốt” cho mình một like trong lòng.
Tốt lắm, Ma Quân bên này cũng xử lý xong.
Liên minh tu chân giả đã ra chiêu.
Bây giờ chỉ chờ triều đình tiếp chiêu.
Triều đình trên lý luận là khẳng định sẽ không bảo vệ hắn, bởi vì bây giờ chưa có lý do trở mặt với liên minh tu chân giả.
Huống chi Ngụy Quân lúc trước còn làm một cái bảo hiểm: Phen ngôn luận “phản đế phản phong kiến” đó của hắn, hoàn toàn mang Càn đế đẩy tới mặt đối lập mình.
Hoàng thất đã biết lý niệm của hắn, nếu tiếp tục bảo vệ hắn, chính là đào mộ cho bản thân.
Người Quân gia còn chưa đại công vô tư đến loại tình trạng đó.
Cho nên một đợt này rất ổn.
Nhưng Ngụy Quân vì không chút sai sót nào, hắn lại bỏ thêm một tầng bảo hiểm kép cho mình.
Diệu Âm phường.
Ngụy Quân đi tìm Mộng cô nương, kính nhờ nàng hai việc.
Nghe xong chuyện Ngụy Quân kính nhờ, Mộng cô nương trợn tròn mắt.
“Ngụy công tử, ngươi nghiêm túc?”
Ngụy Quân mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
Mộng cô nương khẽ hé bờ môi đỏ mọng, trong lòng cực kỳ hỗn độn: “Như vậy, tình cảnh sẽ rất bất lợi đối với ngươi.”
“Nhưng như vậy, áp lực của triều đình sẽ nhỏ đi rất nhiều.”
“Ngụy công tử, ngươi...”
Mộng cô nương muốn nói lại thôi: “Ngươi lại là làm gì vậy?”
“Triều đình bây giờ còn không thể loạn, cho nên cần ta đi chết. Nhưng uy vọng của ta quá cao, cho nên phải cho triều đình một lý do giết chết ta. Trong triều đình có rất nhiều người không muốn ta đi chết, bọn họ sẽ lâm vào lưỡng nan, đây là chuyện ta không muốn nhìn thấy, xin Mộng cô nương giúp ta.”
Nhìn Ngụy Quân thấy chết không sờn, trái tim Mộng cô nương nhảy lên không ngừng.
Chân quân tử thấy chết không sờn hiểu biết và hành động thống nhất như vậy, nàng cuộc đời này cũng chỉ từng gặp một mình Ngụy Quân.
Chuyện Ngụy Quân kính nhờ nàng là bảo nàng dẫn tiết tấu Ngụy Quân, chủ động từ góc độ ích lợi quốc gia phân tích lần này Ngụy Quân cho dù là đang làm chuyện chính nghĩa, nhưng mà từ trên cái nhìn đại cục lại tổn hại ích lợi quốc gia, nên nghiêm trị không tha. Nếu Ngụy Quân không chết, triều đình rất có thể lập tức lâm vào trong chiến tranh với liên minh tu chân giả, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mặt khác Ngụy Quân còn kính nhờ nàng tiếp tục tuyên dương ngôn luận “phản đế phản phong kiến”, như vậy, bảo hoàng đảng cùng hoàng tộc càng sẽ giết cho thoải mái đối với Ngụy Quân.
Hơn nữa lý do đầy đủ, sự thật rõ ràng, triều đình mặc dù động thủ với Ngụy Quân, cũng sẽ giảm rất nhiều áp lực dư luận.
Ngụy Quân thay triều đình cân nhắc cực kỳ chu đáo.
Duy chỉ có chưa cân nhắc thay bản thân.
Mộng cô nương nào từng gặp cảnh này?
“Ngụy công tử, nhất định phải như vậy sao?”
“Nhất định phải.”
“Vì sao?”
“Cách mạng không phải mời khách ăn cơm, không phải vẽ tranh thêu hoa viết văn chương, cách mạng là cần đổ máu cùng hy sinh. Quốc gia muốn giàu mạnh, cần có người đi đổ máu cùng hy sinh, Ngụy mỗ việc nhân đức không nhường ai.”
Ngụy Quân mặt đầy chính khí.
Hạo nhiên chính khí cũng rất nể tình, Ngụy Quân căn bản chưa phát động, kết quả bản thân tự động xuất hiện.
Ngụy Quân có thể cảm giác được, hắn cách đại nho còn kém một tầng màng mỏng manh.
Đâm cái là rách.
Mẹ nó chứ.
May mà mình cũng sắp chết rồi.
Mộng cô nương bị Ngụy Quân hoàn toàn cảm hóa.
Ngụy Quân thiết lập nhân vật này, nàng thật sự là rất khó không tin tưởng.
“Ngụy công tử, vì sao ngươi muốn ta đưa ngươi đi chết vậy?” Mộng cô nương cực kỳ đau khổ: “Ta không thể xuống tay được.”
Ngụy Quân cũng rất bất đắc dĩ: “Thực không dám giấu, ta có tự mình truyền bá lời đồn về mình, nhưng kinh thành có rất nhiều người đang bảo hộ ta. Có bọn họ, ta căn bản không đột phá được bọn họ phong tỏa, cũng chỉ có Diệu Âm phường có thực lực này.”
Bằng không ta cũng không tìm ngươi.
Mộng cô nương kinh ngạc: “Chính ngươi truyền bá lời đồn về mình...”
Thao tác này nàng có thể nói cái gì?
Quả thực sáng mù đôi mắt to của nàng.
Thấy Ngụy Quân cũng đã tự mình làm tới một bước này, Mộng cô nương khắc sâu ý thức được quyết tâm của Ngụy Quân.
Nàng chỉ có thể nghiến răng, bất đắc dĩ đáp ứng thỉnh cầu của Ngụy Quân.
“Ngụy công tử, ta đáp ứng ngươi.”
Ngụy Quân mừng rỡ: “Đa tạ Mộng cô nương.”
Lần này chính là mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Từ Diệu Âm phường đi ra, Ngụy Quân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, chủ động tới Lục Phiến môn.
“Ngụy Quân? Ngươi tới Lục Phiến môn làm gì?” Bạch Khuynh Tâm ở Lục Phiến môn nhìn thấy Ngụy Quân, có chút kỳ quái.
Ngụy Quân mỉm cười nói: “Tội thần Ngụy Quân, đến tự thú, chờ đợi triều đình xử lý.”
Bạch Khuynh Tâm không cần lo lắng.
Hắn từng ám chỉ Bạch Khuynh Tâm mình không sợ chết, cho nên Bạch Khuynh Tâm sẽ không giúp hắn.
Lòng tin của Ngụy Quân tăng vọt chưa từng có.
Hắn cũng đã mang công tác chuẩn bị làm đến nơi đến chốn như thế, quả thực tương đương ở trên sân bóng qua hết toàn bộ hàng phòng thủ, lại lừa qua thủ thành, cuối cùng mang bóng chuyền cho người khác, để đối phương đối mặt khung thành trống.
Thế này nếu còn không đá bóng vào, thì thật sự là nói không thông.
Benzema cũng sẽ không bỏ lỡ loại cơ hội này.
Ngụy Quân tin tưởng lần này Càn đế cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Cố lên, Chiaki.
Ngụy Quân đã bắt đầu cân nhắc chúc mừng Thiên Đế trở về như thế nào.
Giống với Ngụy Quân đoán trước.
Nghe nói Ngụy Quân là tới tìm chết, Bạch Khuynh Tâm tuy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Ngụy Quân từng hướng nàng lộ ra chuyện mình không sợ chết, đương nhiên, là ám chỉ, sau đó nàng tự suy luận ra.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm rất tin tưởng suy luận của mình.
Hơn nữa lúc ấy Ngụy Quân cũng trực tiếp ngầm thừa nhận.
Cho nên Bạch Khuynh Tâm ở sau khi chấn động, cũng không ngăn cản Ngụy Quân tự thú, ngược lại tránh đường cho Ngụy Quân: “Vào trong nói đi, ta còn có việc, hôm nay du hành còn chưa hết đâu.”
Ngụy Quân gật gật đầu với Bạch Khuynh Tâm: “Bạch đại nhân tự đi làm việc là được, ta nơi này trong thời gian ngắn cũng sẽ không có việc gì.”