Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357. Đồng Đội Bắt Đầu Khoe Thao Tác (1)

Chương 357. Đồng đội bắt đầu khoe thao tác (1) Chương 357. Đồng đội bắt đầu khoe thao tác (1)

Đồng đội bắt đầu khoe thao tác (1)

Cho dù là triều đình muốn định tội hắn, cũng không có khả năng lập tức định ra, khẳng định phải đi lưu trình.

Bạch Khuynh Tâm và Ngụy Quân đối với điều này đều rõ ràng, nhưng hai người đều không lo lắng.

Bạch Khuynh Tâm là không lo an toàn của Ngụy Quân, dù sao lai lịch của nàng đã rất kinh người, nhưng lai lịch Ngụy Quân rõ ràng còn ở trên nàng.

Ngụy Quân là không lo lắng sẽ có bất ngờ.

Hắn đã mang công tác chuẩn bị làm đầy đủ như thế, một đợt này nếu còn có thể lật xe, vậy thế giới này tuyệt đối có vấn đề.

Ngụy Quân tin tưởng vận khí mình sẽ không tốt đến loại trình độ đó.

Chẳng qua Ngụy Quân tuy đã mang công tác chuẩn bị làm cực kỳ đầy đủ, nhưng vẫn đã đánh giá cao tiết tháo của các quan viên rồi.

Người của Lục Phiến môn ở sau khi nghe được ý đồ đến của Ngụy Quân, nháy mắt ý thức được đây là một cái phiền toái thật lớn.

Sau đó, người quen cũ Mạnh Giai ra sân.

“Ngụy đại nhân, có thể đừng làm khó Lục Phiến môn chúng ta hay không?” Mạnh Giai thành khẩn nói: “Thần tiên đánh nhau, Lục Phiến môn không muốn gặp họa.”

Ngụy Quân: “... Ngươi yên tâm, ta là tự thú, không phải bị Lục Phiến môn giam giữ.”

Mạnh Giai cười khổ nói: “Ngụy đại nhân, lấy thanh danh của ngươi, Lục Phiến môn dám giam giữ ngươi, không đợi tới ngày hôm sau, sẽ bị đám học sinh đó bao vây.”

Ngụy Quân bây giờ chính là có cái uy vọng này.

Ở trong mắt một bộ phận rất lớn người, nhân phẩm của Ngụy Quân ở triều đình Đại Càn là riêng một ngọn cờ, hắn là kỳ thủ cùng hải đăng trong cảm nhận của rất nhiều người.

Ngụy Quân bị xâm phạm, đám fan đó là thật có thể đứng ra tỏ sự bất bình vì Ngụy Quân.

Lục Phiến môn không muốn trêu vào phiền toái này một chút nào cả.

Ngụy Quân có chút tức giận: “Mạnh đại nhân, ở vị trí nào, nghĩ cho vị trí đó chứ, Lục Phiến môn sao có thể trốn tránh trách nhiệm?”

Mạnh Giai nhún vai: “Triều đình còn chưa định tội cho Ngụy đại nhân, Lục Phiến môn sao có thể giam giữ Ngụy đại nhân? Cái này về lễ pháp mà nói cũng không hợp, xin Ngụy đại nhân đừng cố tình gây chuyện.”

Ngụy Quân: “...”

Quan trường nhiều lão bánh quẩy, Ngụy Quân là biết.

Nhưng lão bánh quẩy quan trường nhiều đến mức độ nào, Ngụy Quân hôm nay khắc sâu nhận thức được.

Đầu người đưa lên cửa cũng không nhận.

Phủ doãn Lục Phiến môn thật sự không phải nhát gan sợ phiền phức bình thường.

Mà phủ doãn đại nhân mang Ngụy Quân từ Lục Phiến môn đuổi ra thì lạnh nhạt cười.

“Mạnh Giai, ngươi xem Ngụy Quân có phải đang diễn trò hay không?”

Mạnh Giai lắc đầu: “Khẳng định không phải, chuyện Ngụy đại nhân phạm là thật phải mất đầu, ai sẽ lấy tính mạng mình diễn trò?”

“Bản quan nhìn cũng không giống diễn trò, người trung dũng chính trực như thế, Lục Phiến môn không thu.” Phủ doãn đại nhân bình tĩnh nói: “Bản quan cũng không muốn cho Lục Phiến môn trở thành kẻ địch chung của toàn dân.”

Mạnh Giai có chút lo lắng cho tiền đồ của lão đại nhân: “Đại nhân, để Ngụy đại nhân chạy, rất có thể sẽ bị bệ hạ ghét. Căn cứ tin tức từ trong cung truyền đến, bệ hạ là muốn giết chết Ngụy Quân.”

“Đó là ý tứ của bệ hạ, có quan hệ gì với bản quan đâu?” Phủ doãn Lục Phiến môn chỉnh lại mũ áo của mình, nhìn về phía bảng hiệu chính giữa đại sảnh Lục Phiến môn.

Bên trên khắc bốn chữ to: Gương sáng treo cao!

“Nếu không phải Ngụy Quân, bản quan cũng thiếu chút nữa đã quên, ta tu cũng là hạo nhiên chính khí.”

Phủ doãn đại nhân cảm giác giờ phút này chính khí nghiêm nghị.

Mà Càn đế nhận được tin tức là vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

“Ngụy Quân chủ động đầu thú tự thú, kết quả phủ doãn Lục Phiến môn thả người đi?”

Sau khi Càn đế từ chỗ Lục tổng quản biết được chuyện này, trái tim đế vương cũng không cách nào đè nén nữa.

Kiêng kị, hoài nghi, ghen tị, khâm phục, phẫn nộ...

Cảm xúc lẫn lộn.

Ngụy Quân ngôn luận “phản đế phản phong kiến”, cùng với hành vi không để ý đại cục mạnh mẽ xé rách da mặt với Tống Liên Thành, thật ra đã chạm đến điểm mấu chốt của Càn đế.

Hoàng đế là minh quân, không đại biểu hoàng đế cũng hy vọng quốc gia giàu mạnh và thần tử chính là người đồng đạo.

Con đường mỗi người lựa chọn là không nhất định giống nhau.

Đường Ngụy Quân lựa chọn, rất rõ ràng chưa cân nhắc tới lợi ích của hoàng thất, thậm chí là đang cố ý chèn ép lợi ích của hoàng thất.

Điều này làm Càn đế vốn đối với Ngụy Quân thật ra cực kỳ thưởng thức không thể chịu đựng được.

Mà lúc này, Lục Phiến môn lại ở trước mắt bao người thả Ngụy Quân.

Càn đế không thể không phẫn nộ, cũng không thể không nghĩ nhiều.

“Lục Phiến môn... Đây là đang cố ý đối địch với trẫm.” Sắc mặt Càn đế có chút khó coi.

Lục Khiêm cúi đầu, chưa nói gì.

Hắn chỉ là một tên gia nô của hoàng đế, theo sự thực bẩm báo mà thôi, có thể có lòng dạ xấu xa gì đâu?

Kết luận đều là Càn đế làm ra, không có liên quan tới hắn.

“Lục Khiêm, ngươi nói cái này có phải Ngụy Quân và Lục Phiến môn hợp tác diễn cho trẫm một vở kịch hay không?” Càn đế đoán: “Một qua một lại, khiến thanh danh Ngụy Quân càng thêm tăng vọt, cũng làm uy nghiêm triều đình ngã xuống đáy vực.”

Sắc mặt Lục tổng quản ngưng trọng.

Phán đoán này hắn thật sự chưa từng nghĩ.

Tuy nói từ trên lý luận, phán đoán này của Càn đế thật ra là phù hợp logic.

Nhưng Lục tổng quản căn bản chưa nghĩ hướng phương diện này.

Bởi vì hắn tin tưởng nhân phẩm của Ngụy Quân.

Càn đế vốn cũng là tin tưởng.

Nhưng sau khi Ngụy Quân tỏ rõ lý tưởng chính trị của mình, Càn đế đối với Ngụy Quân bắt đầu không tin nữa.

Lục tổng quản trầm ngâm một lát, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Bệ hạ, Ngụy Quân hẳn là còn chưa vô sỉ đến loại trình độ đó, hắn không phải loại giảo hoạt quan trường kia, hắn vẫn là có nhiệt huyết cùng tình cảm.”

Càn đế cười lạnh nói: “Trẫm vốn cũng cho rằng hắn đức hạnh không có lỗi gì, nhưng bây giờ xem ra, ai biết hắn có phải muốn làm thánh nhân đương thời hay không? Lập công lập đức lập ngôn, hắn đã bắt đầu lập ngôn. Phải biết, biết người biết mặt chẳng biết lòng.”

Nói đến cùng vẫn là phen ngôn luận đó của Ngụy Quân phạm huý kiêng kị.

Ở trong lòng Càn đế, Ngụy Quân nhằm vào Tống Liên Thành thật ra không có to tát cả.

Tuy cái này ở trong nhận biết của Càn đế quả thật không để ý đại cục, nhưng loại hành vi này hoàn toàn phù hợp phong cách làm việc của Ngụy Quân, hắn là có thể tiếp nhận.

Nhưng Ngụy Quân muốn phế đặc quyền của hoàng tộc, thậm chí phế bỏ hoàng đế cái nghề nghiệp này, hắn liền không thể tiếp nhận nữa.

Liên minh tu chân giả chỉ là muốn mang người Quân gia biến thành con rối của mình.

Mà Ngụy Quân trực tiếp muốn lật đổ hoàng tộc.

Càn đế nếu thế này còn có thể nhịn vậy mới là kỳ quái.

Bình Luận (0)
Comment