Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361. Đồng Đội Như Thần Cùng Đối Thủ Như Thần (2)

Chương 361. Đồng đội như thần cùng đối thủ như thần (2) Chương 361. Đồng đội như thần cùng đối thủ như thần (2)

Đồng đội như thần cùng đối thủ như thần (2)

“Trẫm biết, ngươi để trẫm nghĩ chút, để trẫm nghĩ kỹ một chút phải làm thế nào.”

Càn đế lâm vào trầm ngâm.

Mà Lục tổng quản không lộ dấu vết nhìn tiểu thái giám hầu hạ Càn đế một cái.

Càn đế tu đạo là dựa vào dấu hiệu liên minh tu chân giả, lúc trước cũng là theo quốc sư lăn lộn.

Liên minh tu chân giả lại nào có thể không mượn việc này hướng trong hoàng cung xếp vào mật thám?

Sau khi quốc sư chết, nội bộ hoàng cung từng tiến hành một lần thanh tẩy lớn.

Toàn bộ thái giám ăn cây táo, rào cây sung Càn đế biết được, đều đã bị thanh tẩy hết.

Nhưng, vẫn như cũ có cá lọt lưới.

Càn đế không biết, nhưng Lục tổng quản biết.

Lục tổng quản chưởng quản dù sao cũng là Giám sát ti.

Nhưng Lục tổng quản cũng chưa chọc việc này ra ngoài.

Ám tiễn chỉ có giấu ở chỗ tối, mới có thể cực kỳ đáng sợ.

Một khi bại lộ dưới ánh mặt trời, vậy tất cả liền đều là có thể khống chế.

Một tên nằm vùng đã bại lộ, cũng liền mất đi uy hiếp, ngược lại có thể trở thành quân cờ bên ta lợi dụng.

Cho nên Lục tổng quản luôn luôn dung túng kẻ phản bội một cách khoa học.

Bây giờ cuối cùng đã phát huy công dụng.

Càn đế muốn giết Ngụy Quân.

Lại không muốn trêu vào nhiều người tức giận.

Vậy biện pháp tốt nhất, đương nhiên là mượn ngoại lực.

Còn có cái gì hữu dụng hơn thanh đao liên minh tu chân giả này đây?

Lục tổng quản lạnh nhạt mở miệng, đưa ra một đề nghị trung thành rõ ràng: “Bệ hạ, uy vọng của Ngụy Quân quả thật rất cao, triều đình tùy tiện động thủ với hắn, có thể sẽ dẫn phát một loạt hậu quả. Nhưng Ngụy Quân là muốn chết, hắn không chết, triều đình tất nhiên lâm vào hỗn loạn. Thần cho rằng có thể mượn ngoại lực, Tống Liên Thành giờ phút này nghĩ hẳn hận không thể mang Ngụy Quân giết cho thống khoái, nếu có thể mượn đao giết người...”

Lời phía sau Lục tổng quản cũng chưa nói.

Nhưng Càn đế đã nghe hiểu.

Càn đế lần nữa tán dương nhìn Lục tổng quản một cái.

“Lục Khiêm, ngươi tốt lắm.”

Lục Khiêm rất khiêm tốn: “Thần chỉ là công trung thể quốc, tận trung cương vị công tác mà thôi.”

“Nếu Đại Càn mỗi người đều công trung thể quốc như ngươi thì tốt rồi.” Càn đế thở dài một hơi.

Cùng lúc đó.

Cơ gia.

Cơ Trường Không cũng đang nói với Cơ Lăng Sương: “Lăng Sương, lần sau gặp được Thượng Quan Tinh Phong, nhớ đánh hắn một trận.”

Cơ Lăng Sương ngẩn ra: “Phụ thân, không phải nói Thượng Quan Tinh Phong là tên lêu lổng giả vờ sao?”

“Không quan trọng, trọng điểm là con đánh hắn một trận, để người đời nhìn thấy ta cùng Thượng Quan Vân mâu thuẫn.” Cơ soái nói.

Cơ Lăng Sương nhíu mày: “Phụ thân, ngài và Thượng Quan thừa tướng không phải đang diễn trò sao? Thật sự muốn đánh nhau to?”

Cơ soái khẽ cười nói: “Diễn trò cũng phải diễn nguyên bộ, nếu không thật một chút, người khác sao có thể tin tưởng chứ?”

“Phụ thân, con vẫn là từ chối.” Cơ Lăng Sương nói.

Lần này đến lượt Cơ soái sững sờ: “Vì sao?”

Hắn đối với đứa con gái này của mình vẫn là cơ bản hài lòng.

Hai đứa con trai có tiền đồ nhất đều đã chết, nhưng Cơ Lăng Sương thông minh tài trí khiến hắn được an ủi. Ở sau khi Cơ Lăng Vân cùng Cơ Đãng Thiên chết, Cơ Lăng Sương biểu hiện ra năng lực được Cơ soái tán thành.

Nhưng Cơ soái không ngờ Cơ Lăng Sương sẽ từ chối đề nghị của hắn.

Mà lý do Cơ Lăng Sương đưa ra, càng khiến Cơ soái trợn mắt há hốc mồm: “Phụ thân, con và Thượng Quan Tinh Phong từng tiếp xúc, con cho rằng hắn có bệnh.”

“Hắn có bệnh?” Cơ soái rất mê mang: “Hắn có bệnh gì?”

“Một loại bệnh không bị đánh thì không thoải mái.” Sắc mặt Cơ Lăng Sương có chút ửng đỏ: “Ngài biết, con cùng Mộng cô nương của Diệu Âm phường là bạn, Mộng cô nương nói cho con biết, Thượng Quan Tinh Phong lúc trước đối với sư muội của nàng vẫn luôn không hòa nhã gì, nhưng từ sau khi sư muội nàng lấy roi da quật hắn một trận còn nhỏ sáp nến đối với hắn, Thượng Quan Tinh Phong bây giờ đã là người theo đuổi cuồng nhiệt sư muội nàng. Con cũng quen biết với Thượng Quan Tinh Phong, từng tìm cơ hội thử, hắn đối với con khen ngợi cũng không có hứng thú, ngược lại lúc còn mắng hắn, vẻ mặt hắn rõ ràng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Cơ soái: “...”

Người trẻ tuổi quá biết chơi rồi.

Hắn cảm giác mình đã lạc đơn vị.

Cơ Lăng Sương cảm giác không khác lắm với hắn.

“Loại biến thái này con gái không muốn tiếp xúc nữa, nhỡ đâu con đánh hắn một trận, hắn thích con thì làm sao?” Lý do của Cơ Lăng Sương rất đầy đủ: “Hơn nữa con nhìn thấy Thượng Quan Tinh Phong thật ra đã muốn đánh hắn một trận, nhưng con lại sợ hắn cảm thấy thoải mái.”

Cơ soái: “... Được rồi, đừng nói nữa, con sau này cách hắn xa một chút.”

Cơ soái đã bị thuyết phục.

Hắn tự nhiên là không ngại con gái lập gia đình.

Nhưng nếu là gả cho loại biến thái này, vậy đánh chết hắn cũng sẽ không đồng ý.

“Nếu Thượng Quan Tinh Phong không được, vậy tìm cơ hội tìm phiền toái cho Giám sát ti.” Cơ soái nói: “Bên trong Giám sát ti cũng cất chứa dơ bẩn, tìm vài kẻ chứng cớ vô cùng xác thực, chỉnh tới chết, chỉnh chết rồi ta gánh cho con.”

Cơ Lăng Sương lập tức hiểu, nhưng nàng có chút lo lắng: “Phụ thân, Lục tổng quản là con chó trung thành của hoàng thất, Giám sát ti và quân đội cũng có nhiều hợp tác. Nếu ghê tởm Lục tổng quản, nhỡ đâu sau này hắn ngáng chân phụ thân, phụ thân có thể sẽ có phiền toái lớn.”

Khóe miệng Cơ soái cong lên một nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu: “Lục Khiêm là con chó trung thành của hoàng thất? Ai nói cho con?”

Cơ Lăng Sương nghe vậy mê mang: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Cơ soái trầm giọng nói: “Con chó trung thành của hoàng thất đã chết. Có thể sống sót, không có ai là con chó trung thành của hoàng thất. Lục Khiêm không phải kiêu hùng, hắn là một anh hùng có thủ đoạn của kiêu hùng.”

Cơ Lăng Sương lặp lại một lần đánh giá của Cơ soái đối với Lục Khiêm: “Một anh hùng có thủ đoạn của kiêu hùng?”

“Đối với, khi anh hùng học được bảo hộ mình, đại khái chính là bộ dáng của Lục Khiêm. Vi phụ có thể đi tới hôm nay một bước này, cũng học từ Lục Khiêm rất nhiều.” Cơ soái thản nhiên nói: “Con cứ việc đi giết người, yên tâm, Lục Khiêm không chỉ sẽ không ngăn cản con, hắn thậm chí còn có thể đổ thêm dầu vào lửa.”

Cơ Lăng Sương: “...”

Thế giới của đại lão quá phức tạp rồi.

Nhưng nàng vẫn muốn chen vào xem.

...

Kinh thành nổi gió.

Không còn kẻ thù bên ngoài áp chế, Đại Càn ký kết lời thề thần thánh, rất nhanh liền lâm vào trong nội đấu.

Tin tức này, thông qua các loại con đường bày ở trên bàn của đại lão liên minh tu chân giả.

Cùng lúc đó, liên minh tu chân giả cũng thu được ám chỉ của Càn đế.

Càn đế ám chỉ bọn họ tiếp tục gây áp lực với triều đình, thậm chí chủ động mang Ngụy Quân đòi qua do bọn họ xử quyết.

Bình Luận (0)
Comment