Ngụy Quân gặp nạn, tám phương lên tiếng ủng hộ (2)
Chính như giờ phút này, Cơ soái nháy mắt bắt được ý tứ của Thượng Quan thừa tướng.
Giám sát ti cùng Lục Phiến môn đã mang óc chó cũng đánh văng ra rồi.
Mà hắn cùng Thượng Quan thừa tướng một văn một võ, cũng phải đối chọi gay gắt, triều đình mới có thể loạn hẳn lên.
Ít nhất phải thoạt nhìn loạn hẳn lên.
Về phần nắm bắt cái mức độ này như thế nào?
Đương nhiên là xem năng lực bọn hắn hai người cầm lái này.
Bọn họ cũng không nắm chắc hoàn toàn có thể nắm giữ thế cục, nhưng có một số việc không làm chính là chờ chết, làm mới có cơ hội thắng.
Tất cả bọn họ đều không phải người ngồi chờ chết.
Cho nên bọn họ đều đã lựa chọn ra tay.
Đây cũng là khác biệt của bọn họ với Càn đế.
Đối mặt một việc tương tự, cho dù tấm thẻ đánh bạc trên tay không khác lắm, mọi người thường thường cũng sẽ làm ra lựa chọn khác nhau.
Về phần rốt cuộc ai đúng ai sai, dưới đại đa số tình huống, đều là dựa vào kết quả để quyết định.
Cơ soái rất hài lòng đối với một đợt ăn ý phối hợp này của mình cùng Thượng Quan thừa tướng.
Mà Cơ Lăng Sương đối với một đợt phối hợp ăn ý này của mình cùng Thượng Quan Tinh Phong lại cảm giác cực kỳ ghê tởm.
“Phụ thân, sau này đừng để con gặp lại Thượng Quan Tinh Phong, nếu không con gặp một lần đánh hắn một lần.”
Dừng một chút, Cơ Lăng Sương lại nói: “Không được, thằng nhãi này quá mức biến thái, vẫn là đừng gặp lại hắn. Phụ thân, lúc con đánh hắn ngài có biết hắn nói cái gì không?”
Không đợi Cơ soái trả lời, Cơ Lăng Sương liền tự mình đưa ra đáp án: “Hắn thế mà nói dùng sức chút, vừa bị đánh còn vừa nói mình thoải mái, hơn nữa còn nói cuộc đời thưởng thức nhất con loại hiệp nữ chính trực dũng cảm này, hẹn con lần sau có rảnh cùng nhau ăn cơm, để con đánh hắn một trận nữa.”
Cơ soái: “...”
Hắn tung hoành sa trường mấy chục năm, loại lộ số này là thật sự chưa từng gặp.
Mà phủ thừa tướng lúc này, Thượng Quan Tinh Phong cũng đang tức giận bất bình đối với Thượng Quan Uyển Nhi: “Thượng Quan Uyển Nhi, tỷ coi Thượng Quan Tinh Phong đệ là người thế nào? Đệ là loại người người khác đánh đệ má bên trái còn mang má phải vươn ra đó sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi có chút áy náy.
Mình giống như quả thật trong lúc vô ý vũ nhục nhân cách của Thượng Quan Tinh Phong.
Có sai thì phải nhận, Thượng Quan Uyển Nhi không cố kỵ thân phận của mình, rất trực tiếp nói: “Là tỷ nói lỡ, Tinh Phong đê đừng để trong lòng.”
Thượng Quan Tinh Phong nghe vậy ngạo nghễ nói: “Vậy còn tạm được, tuy đệ chính là loại người đó, nhưng mà tỷ không thể nói nha.”
Thượng Quan Uyển Nhi mặt đen sì, trực tiếp cạn lời.
Thượng Quan thừa tướng cũng lấy tay che mặt, cảm giác mình mất mặt mất tới tận nhà bà ngoại rồi.
Một cước mang Thượng Quan Tinh Phong đá bay, Thượng Quan thừa tướng bất đắc dĩ nói với Thượng Quan Uyển Nhi: “Có đôi khi ta thật sự là hoài nghi lúc trước có phải ôm lầm rồi hay không, thực không muốn thừa nhận đây là con ta.”
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười: “Phụ thân, đệ đệ mặc dù có chút không bình thường, nhưng trên chỉnh thể vẫn tính là nam nhân tốt.”
“Chúng ta vẫn là đừng hạ thấp bậc cửa nam nhân tốt nữa.” Thượng Quan thừa tướng rất không nể mặt con trai mình: “Không nói nó nữa, Uyển Nhi, con bây giờ ở Thiên Âm tông tình cảnh như thế nào?”
“Con mọi thứ đều khỏe, chỉ là gần đây có chút mâu thuẫn càng thêm sắc bén rồi.” Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày nói: “Bây giờ không chỉ có Đại Càn rối loạn, nội bộ liên minh tu chân giả cũng loạn rồi.”
Thượng Quan thừa tướng gật đầu: “Chuyện trong dự kiến, nếu không phải nội bộ có vấn đề, liên minh tu chân giả cũng sẽ không ký kết với Đại Càn lời thề thần thánh mười năm không đánh.”
Lời thề thần thánh là thật sự có sức ước thúc.
Liên minh tu chân giả nguyện ý đeo gông xiềng như vậy, đương nhiên không phải bởi vì bọn họ thiện tâm đại phát.
Chỉ có thể nói lên liên minh tu chân giả bây giờ cũng không có nắm chắc thâu tóm Đại Càn.
Bọn họ cũng cần thời gian để tiêu hóa mâu thuẫn nội bộ.
Tình huống bây giờ chính là người cầm gậy sợ sói sói sợ người cầm gậy, Càn đế sợ, liên minh tu chân giả thật ra cũng sợ.
“Con cùng Đao Thần quan hệ như thế nào?” Thượng Quan thừa tướng quan tâm nói.
Vấn đề này rất quan trọng.
Thượng Quan Uyển Nhi nói: “Vẫn ổn, con và Đao Thần không oán không thù, nhưng cũng không có giao tình gì đặc thù. Chỉ là bởi vì nguyên nhân con là âm thần chuyển thế, thái độ Đao Thần đối với con vẫn rất tốt, cũng có ý nâng đỡ con cai quản Thiên Âm tông. Dù sao hắn đối với liên minh tu chân giả cũng không thể sử dụng dễ như trở bàn tay, nếu có con giúp hắn, hắn có thể nhanh hơn tìm được Ma Quân.”
“Đao Thần cùng liên minh tu chân giả quan hệ như thế nào?” Thượng Quan thừa tướng tiếp tục hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi trả lời rất thú vị: “Không khác lắm quan hệ của con cùng Thiên Âm tông.”
“Hiểu rồi.” Thượng Quan thừa tướng gật đầu nói.
Đây quả thật là một đáp án rất rõ ràng.
Cũng là đáp án hắn muốn nhìn thấy.
“Uyển Nhi, cha muốn kính nhờ con một sự kiện, việc này sẽ không khiến con có tổn thất.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Thượng Quan Uyển Nhi chớp chớp mắt, đoán: “Phụ thân là muốn bảo con khuyên Đao Thần bảo vệ Ngụy Quân đúng không?”
Thượng Quan thừa tướng ngẩn ra.
Dù sao bây giờ ở bề ngoài, hắn là muốn giết Ngụy Quân.
Mà hắn cũng chưa từng trao đổi với Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhìn thấy phản ứng này của Thượng Quan thừa tướng, Thượng Quan Uyển Nhi liền biết mình đoán đúng rồi.
“Quả nhiên, phụ thân thật ra là rất thưởng thức Ngụy Quân.” Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Thượng Quan thừa tướng cười khổ nói: “Uyển Nhi, sao con đoán được?”
“Bởi vì con hiểu phụ thân mà.” Thượng Quan Uyển Nhi nói như lẽ đương nhiên: “Phụ thân là đại nho có tư cách thành thánh, mà không phải chó trông cửa hoàng gia. Ngài trung là thiên hạ thương sinh, không phải một nhà một họ. Ngụy Quân đưa ra tư tưởng như vậy khẳng định hợp khẩu vị ngài, ngài đã vị cực nhân thần, sẽ không mượn việc này hướng hoàng đế tranh công nữa.”
“Hiểu cha ai bằng con gái chứ.” Thượng Quan thừa tướng có chút thổn thức: “Nếu người khắp thiên hạ đều hiểu biết cha như con, cha chết chắc rồi.”
“Sẽ không.” Thượng Quan Uyển Nhi cười tự tin nói: “Phụ thân nào là dễ dàng bị người ta nhìn thấu như vậy? Hoàng đế không phải tin ngài ngụy trang sao?”
Thượng Quan thừa tướng gật gật đầu, cực kỳ cảm khái: “Uyển Nhi, thật ra tài hoa của con hoàn toàn có thể thay thế cha làm thừa tướng, đáng tiếc, chí con không ở đây.”
“Chờ con xong xuôi chuyện của con, nếu Đại Càn thật sự có thể biến thành triều đình không có hoàng đế như trong miệng Ngụy Quân, có lẽ con sẽ động lòng.” Thượng Quan Uyển Nhi nói đùa.