Hủy diệt đi, nhanh, mệt rồi (5)
Tùy tùng chỉ có thể thật cẩn thận hỏi: “Tứ gia, vậy chúng ta cần làm thế nào?”
Tứ hoàng tử nghiến răng nói: “Lão sư từng dạy ta, có sai thì phải nhận, bị đánh phải đứng thẳng. Ta đã sai, ta nhận. Lần này là ta hiểu lầm Ngụy Quân, Ngụy Quân quả thật là một chân quân tử thấy chết không sờn. Một khi đã như vậy, tìm cơ hội ta nhất định phải cứu hắn một lần.”
Ngụy Quân trong phòng giam bỗng nhiên hắt xì một cái.
Day day cái mũi, Ngụy Quân thấp giọng than thở: “Luôn có điêu dân muốn hại trẫm.”
Ma Quân lúc này từ vai trái Ngụy Quân nhảy đến vai phải Ngụy Quân, vui phải nói quên hết trời đất.
Dù sao không có ai biết Nó là Ma Quân, được Ngụy Quân vuốt ve nhiều, Ma Quân bắt đầu hoàn toàn cho phép cất cánh bản thân, mang niềm vui thú con của mình cũng khai phá ra.
“Vui quá, thật vui quá. Ngụy Quân, ngươi nằm xuống, ngươi từ trên chân ngươi nhảy đến trên đầu ngươi.”
Ma Quân cười khanh khách.
Trước đây không có nhân sủng bị Nó chơi đùa như vậy.
Ma Quân cũng không thể làm những chuyện có tổn hại uy nghiêm này.
Nhưng sau khi khai phá ra Ngụy Quân nhân sủng này, Ma Quân cảm giác đồ chơi tốt trên thế giới này thật sự là quá nhiều rồi.
Ngụy Quân lười quan tâm Ma Quân.
Lần trước Ma Quân nhảy lung tung ở trên người hắn, còn thiếu chút nữa nhảy đến trên tiểu Ngụy Quân.
Tuy lấy thực lực bây giờ của Ngụy Quân, tiểu Ngụy Quân là rất khó bị phế bỏ, nhưng lúc nên đau cũng đau nha.
Tùy tay mang Ma Quân ném tới một bên, Ngụy Quân tiếp tục nghĩ tâm sự của mình.
Sau đó Lục tổng quản liền bị dọa toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Hắn vừa mới đẩy cửa tiến vào, liền phát hiện Ma Quân bị Ngụy Quân ném về phía mình.
Cái này nếu đổi thành người ngoài, cũng sẽ không cảm thấy có cái gì.
Một con miêu yêu sủng vật thường thường không có gì lạ mà thôi, có thể có lực sát thương gì?
Nhưng Lục tổng quản là đoán được thân phận Ma Quân.
Loại tình huống này, hắn sao có thể không sợ hãi?
Cũng may Lục tổng quản cũng không phải người thường, hắn rất nhanh đã ổn định tâm thần của mình.
Ma Quân cũng kịp thời phát hiện Lục tổng quản, sau đó nhảy xoay người một cái, lại bay trở về trên đầu Ngụy Quân.
Nó cùng Ngụy Quân đùa giỡn quen rồi, thật ra cũng không để trong lòng.
Ngụy Quân lúc này cũng phát hiện Lục tổng quản, mắt sáng ngời: “Lục tổng quản, hoàng đế muốn giết ta?”
Lục tổng quản chưa trả lời vấn đề của Ngụy Quân, ngược lại nói với Ma Quân: “Để ta chiếu cố trước con mèo nhỏ này hai ngày đi.”
“Ta không.”
Người nói chuyện là Ma Quân.
Mà Ngụy Quân thì sắc mặt mừng rỡ, lập tức đáp ứng: “Phiền Lục tổng quản rồi, nhớ rõ chờ sau khi Chu tế tửu trở về mang nó cho Chu tế tửu.”
Nghe ý tứ này của Lục tổng quản, là muốn đưa mình lên đường rồi.
Ngụy Quân có loại cảm giác hưng phấn không chờ nổi.
“Ta không muốn rời khỏi Ngụy Quân.”
Ma Quân tức giận.
Nó còn chưa chơi đủ nhân sủng này đâu.
Ngụy Quân mang Ma Quân từ trên đầu kéo xuống đặt tới trong lòng mình an ủi: “Tiểu Miêu, đừng tức giận, lão sư ta nhất định sẽ chiếu cố tốt ngươi, ngươi từng đáp ứng ta.”
Ma Quân chu cái miệng mèo.
Nó quả thật từng đáp ứng Ngụy Quân không mang theo hắn vượt ngục.
Đúng lúc này, Ma Quân bỗng nhiên mắt mèo ngưng trọng, bộ lông toàn thân cũng dựng đứng lên.
Bởi vì Nó nhận được Lục tổng quản truyền âm.
Hơn nữa nội dung truyền âm, khiến Nó vô cùng cảnh giác:
“Ngươi đừng nói chuyện, đừng có bất cứ động tác gì, chỉ cần biết một sự kiện Đao Thần sắp tới rồi, Đao Thần muốn gặp Ngụy Quân. Đi theo ta, ta sẽ an bài tốt.”
Ma Quân nhìn Lục tổng quản một cái, vừa lúc bắt gặp đôi mắt giàu trí tuệ của Lục tổng quản.
Từ trong một đôi ánh mắt của Lục tổng quản, Ma Quân nhìn ra thân mật cùng trí tuệ thấy rõ tất cả.
Thế là Ma Quân đã hiểu.
Thì ra không chỉ một mình Ngụy Quân phát hiện thân phận của mình.
Lục tổng quản cũng đã phát hiện.
Nhưng Lục tổng quản chỉ coi như mình chưa từng phát hiện, hơn nữa hắn căn bản không mang thân phận Ma Quân bóc trần.
Bởi vì một khi bóc trần, Lục tổng quản nhất định phải động thủ với Ma Quân.
Hiểu rõ một điểm này, Ma Quân không cảnh giác đối với Lục tổng quản nữa.
Ở lại Ngụy Quân nơi này, Nó rất có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm cho Ngụy Quân.
Đao Thần nếu nhìn thấy Nó, nhất định sẽ giết Nó. Mà Ngụy Quân nhất định sẽ bảo hộ Nó, Ma Quân tin tưởng Ngụy Quân sẽ làm như vậy.
Ma Quân không hy vọng Ngụy Quân vì bảo hộ mình mà chết.
Cho nên, Nó lựa chọn theo Lục tổng quản rời khỏi.
Ngụy Quân tỏ vẻ vui vẻ đưa tiễn.
Hắn cảm giác mình cách cái chết đã rất tiếp cận rồi.
Giờ khắc này Ngụy Quân cũng không biết, hắn đã tự tay tiễn bước cơ hội duy nhất bây giờ hắn có khả năng thật sự tử vong.
Một canh giờ sau.
Ngụy Quân ở trong phòng giam nghênh đón hai vị khách tới chơi mới.
Càn đế cùng Đao Thần.
Ngụy Quân sau khi nhìn thấy một người một thần này trực tiếp ngẩn ra.
Mà sau khi nghe được ý đồ đến của bọn họ, Ngụy Quân càng há hốc mồm.
Càn đế: “Ngụy Quân, ra đi, ngươi đã được vô tội thả ra.”
Đao Thần: “Đừng kháng cự, ra đi. Ngươi không phải kẻ địch của bản thần, bản thần sẽ không tùy ý giết người. Hơn nữa chủ trương của ngươi bản thần cực kỳ thưởng thức, Ngụy Quân, ngươi là một nhân tài.”
Đao Thần là tới làm màu.
Hắn biết thanh danh Ngụy Quân ở Đại Càn rất cao.
Đã như vậy, hắn cố ý thả Ngụy Quân, có thể đủ mượn Ngụy Quân đạt được thanh danh và hảo cảm.
Tuy tác dụng của điều này đối với hắn không lớn, nhưng đây là một loại thái độ.
Hơn nữa trên thế giới này không có kẻ địch vĩnh viễn.
Nhỡ đâu thực có một ngày liên thủ với Đại Càn, hôm nay hắn làm việc này cũng rất có khả năng thu được hồi báo vượt qua hắn đoán trước.
Dù sao Tống Liên Thành cũng đã đồng ý phóng thích Ngụy Quân, Đao Thần một đợt làm màu này không có áp lực tâm lý.
Nhưng Ngụy Quân tỏ vẻ từ chối: “Bệ hạ, ta không ra. Ta nếu không chết, triều đình Đại Càn sẽ phân liệt. Ta không thể bởi vì tính mạng một mình ta lỡ nước hại dân, xin bệ hạ hạ lệnh giết chết ta.”
Càn đế có chút cảm động: “Ngụy Quân, lòng của ngươi ta hiểu, nhưng ngươi hiểu cho trẫm một lần, trẫm không có lý do muốn giết ngươi. Ngay cả Tống Liên Thành cũng lựa chọn buông tha ngươi, trẫm nếu giết ngươi, chẳng phải là thành hôn quân?”
Ngụy Quân rất tuyệt vọng: “Ngươi vốn chính là hôn quân mà, trong lòng không có nhận định sao? Hơn nữa Tống Liên Thành có phải có bệnh hay không? Ta chơi hắn như thế, hắn thế mà lại muốn thả ta?”