Hủy diệt đi, nhanh, mệt rồi (6)
Thấy Ngụy Quân đối với Càn đế bất kính như thế, Đao Thần càng thêm thưởng thức đối với Ngụy Quân, cười trả lời vấn đề này của Ngụy Quân: “Bản thần từng hỏi Tống Liên Thành, thật ra đây là Ngụy Quân ngươi người tốt có hồi báo tốt. Ngươi trước khi vào tù cùng sau khi vào tù, đều từng nói tội nghiệt Tống Liên Thành đừng liên lụy đến trên người con gái đã xuất giá của hắn, đúng không?”
“Đúng.” Giọng Ngụy Quân có chút run run: “Cho nên?”
Đao Thần thấy Ngụy Quân kích động như thế, không khỏi gật gật đầu: “Ngươi đoán không sai, Tống Lệ Quân con gái Tống Liên Thành hướng Tống Liên Thành cầu tình, nói rõ ngươi giúp đỡ đối với nàng, sau đó đối với Tống Liên Thành dùng tình dùng lý, cuối cùng thuyết phục Tống Liên Thành không để hắn truy cứu trách nhiệm của ngươi. Đây chính là gieo thiện nhân được thiện quả nhỉ, mỗi thứ đều có thiên định. Ngụy Quân, ngươi không cần cảm động như thế, ngươi xem ngươi cũng sắp khóc ra rồi.”
Ngụy Quân quả thật sắp khóc.
Nhưng không phải bị cảm động.
Là bị chọc tức.
Tống Lệ Quân, bản Thiên Đế lòng dạ từ bi cứu ngươi một mạng, ngươi chính là báo đáp bản Thiên Đế như thế?
Lấy oán trả ơn ngươi cũng thật có thủ đoạn.
Ngụy Quân cũng rất muốn cho mình một cái tát.
Ai bảo ngươi làm người tốt lung tung, báo ứng đến rồi nhỉ?
Hơn nữa đã nói người tốt không sống lâu mà?
Vì sao hắn luôn làm người tốt, vẫn có hồi báo tốt?
Hắn rất tuyệt vọng nha.
Đợi một chút, còn có cơ hội.
Còn có cơ hội tìm chết.
Đao Thần đến rồi.
Đao Thần đang đuổi giết Ma Quân.
Chỉ cần hắn nhìn thấy Ma Quân, khẳng định là muốn giết Ma Quân.
Như vậy mình liền có lý do cứng chính diện với Đao Thần sau đó bị Đao Thần giết chết.
Ngụy Quân đột nhiên phát hiện một ánh rạng đông, trước mắt sáng ngời.
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Trùng điệp núi sông ngờ hết lối, Âm u hoa liễu lại một thôn.).
May mắn hắn kỹ năng cao hơn một bậc, trước tiên để lại Ma Quân một chiêu như thế.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân thậm chí rất muốn cười ra tiếng.
Nhưng nụ cười còn chưa hiện lên ở khóe miệng, Ngụy Quân bỗng nhiên lại cả kinh.
Không đúng.
Ma Quân đâu?
Ngụy Quân theo bản năng sờ ở trên vai mình, sau đó lại sờ sờ đỉnh đầu mình.
Không có.
Đợi một chút?
Ma Quân giống như bị Lục tổng quản mang đi trước rồi?
Ngụy Quân cuối cùng phản ứng lại.
Lúc này Lục tổng quản vừa vặn xuất hiện ở ngoài cửa ngục giam.
Hắn thấy được phản ứng của Ngụy Quân.
Tự nhiên cũng đoán được Ngụy Quân là đang tìm Ma Quân.
Sau khi cùng Ngụy Quân nhìn nhau một cái, Lục tổng quản cho Ngụy Quân một cái ánh mắt “Ngươi hiểu đó” cùng nụ cười tất cả đều ở trong không lời.
Lục tổng quản cảm giác mình phối hợp thật sự là quá tốt rồi.
Ở trước khi Đao Thần đến, sớm mang Ma Quân đi, mang nguy hiểm bóp chết ở trong trứng nước.
Một đợt này trực tiếp cứng mạng Ngụy Quân, bao gồm mạng của Ma Quân, cùng với quốc vận của Đại Càn.
Tất cả cái này, tất cả đều dựa vào hắn cùng Ngụy Quân phối hợp ăn ý.
Quả thực là tổ hợp vàng.
Tuy hắn cùng Ngụy Quân tuổi chênh lệch rất xa, nhưng mà Lục tổng quản cảm giác mình và Ngụy Quân thật sự lòng có Linh Tê điểm một cái là thông.
Hắn tin tưởng Ngụy Quân cũng cảm giác như vậy.
Ngươi xem, Ngụy Quân kích động cũng khóc rồi.
Hắn nhất định cũng rất may mắn mình sống sót sau kiếp nạn.
Lục tổng quản vui vẻ nghĩ.
Mà Ngụy Quân giờ phút này cũng hoàn toàn phản ứng lại.
Tống Liên Thành từ bỏ truy cứu, Càn đế cũng tỏ thái độ không giáng tội nữa, Đao Thần thậm chí tự mình tới đón hắn ra tù, hắn không có bất cứ lý do nào ở lại ngục giam nữa.
Mà Ma Quân bị Lục tổng quản trước một bước mang đi, mất đi cơ hội gặp mặt Đao Thần, mình cũng mất đi một đợt cơ hội tặng đầu người này rồi.
Rõ ràng là hai cơ hội chắc chắn phải chết, nhưng bây giờ tất cả đều đã từ trước mắt hắn biến mất.
Nghĩ đến đây Ngụy Quân tức đến cả người phát run, trời mùa hè toàn thân toát mồ hôi lạnh tay chân lạnh lẽo. Thế giới này còn có thể tốt nữa hay không? Ngụy Quân lâm vào tự hỏi thật sâu, vì sao hắn làm ra chuyện tìm chết như thế, kết quả đến bây giờ còn hoạt bát nhảy nhót, hơn nữa người bảo hộ hắn còn càng ngày càng nhiều? Nhất định là thể chế Đại Càn xảy ra vấn đề.
Ngụy Quân rất khó chịu.
Hủy diệt đi, nhanh lên, mệt rồi.
“Đao Thần, ta sau khi ra ngoài, vẫn sẽ tiếp tục tìm liên minh tu chân giả gây sự.” Ngụy Quân không từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng chọc giận Đao Thần: “Nếu để ta tra được chuyện chiến tranh vệ quốc liên lụy tới thần tiên trên trời, ta cũng sẽ tiếp tục cầm bút viết đúng sự thật.”
Ngụ ý của Ngụy Quân là ngươi không muốn để ta tìm ngươi gây phiền toái thì lưu loát chút giết chết ta.
Nhưng mà Đao Thần trực tiếp cười: “Ta phụ trách là đuổi giết Ma Quân, chiến tranh vệ quốc liên quan gì tới ta?”
Ngụy Quân: “...”
Rất muốn mắng người.
“Ngươi sao không có ý thức trách nhiệm tập thể như vậy chứ?” Ngụy Quân vô cùng đau đớn: “Các ngươi đều là thần tiên trên trời, nên giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Đao Thần rất bình tĩnh: “Ngươi cảnh giới quá thấp, căn bản không hiểu thần tiên chúng ta đang nghĩ cái gì.”
Ngụy Quân: “...”
Được lắm.
Ngụy Quân hoàn toàn không ngờ, hắn thế mà có một ngày cũng thành tên béo không hiểu gì về bóng*.
Hôm nay xem như hết nói chuyện được rồi.
Ngụy Quân cũng lười làm màu với Đao Thần, dù sao lấy thực lực Đao Thần, Ngụy Quân dù nói cho gã hắn là Thiên Đế, Đao Thần cũng không nghe được.
Cho dù là nghe được, Đao Thần cũng căn bản không biết Thiên Đế ý nghĩa cái gì.
Tiểu thần của thế giới này, cách cấp bậc Thiên Đế chênh lệch quá lớn, đám nhà quê là rất khó biết tên người giàu nhất vũ trụ.
Càn đế thấy Ngụy Quân mãi không ra, cũng không khỏi lại khuyên: “Ngụy Quân, ra đi, ngươi nếu lại tiếp tục ngồi tù, liền thật sự sẽ bị cho rằng là đang cố ý mua danh chuộc tiếng.”
Ngụy Quân bất đắc dĩ dài thở dài một hơi, sau đó trừng mắt nhìn Càn đế một cái, không lưu tình chút nào lảm nhảm: “Lúc nên cứng không cứng, lúc nên mềm không mềm. Ta cũng muốn phế hoàng đế rồi ngươi cũng không giết ta, ngươi tên hoàng đế này coi như là sắp hết làm được rồi.”
Sắc mặt Càn đế đen sì.
Trong lòng Đao Thần lại vui vẻ, trong lòng càng thêm kiên định ý tưởng muốn bảo vệ Ngụy Quân.
Hắn cùng Càn đế là không có thù.
Nhưng không ảnh hưởng hắn ủng hộ phân liệt Đại Càn nha.
Nếu thế gian luôn mưa thuận gió hoà, ai còn sẽ tìm kiếm thần tiên phù hộ?