Kinh thành tứ đại hoàn khố - 4 (2)
“Xem lời nói hành động của Ngụy đại nhân hôm nay, hắn tuyệt đối không có khả năng là một ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng.”
“Ngụy đại nhân không cần quan, không cầu tài, cũng không cần dân chúng cảm tạ hư danh, mang toàn bộ công lao đều đặt tới trên người tướng sĩ đã mất. Hành vi như vậy là thánh hiền đương thời, nếu hắn thật sự làm chuyện khi sư diệt tổ, khẳng định là sư nên khi, tổ nên diệt.”
Mã bác sĩ tức giận: “Càn rỡ.”
Lời này mấy cái ý tứ?
Đây là nói hắn có vấn đề?
“Các ngươi đều muốn tạo phản sao?” Mã bác sĩ sắc mặt xanh mét.
Nhưng Tả Ngọc Tuyền gia thế không tệ, cũng không e ngại lửa giận của Mã bác sĩ.
Nhìn thấy Mã bác sĩ sắc mặt xanh mét, Tả Ngọc Tuyền trầm giọng nói: “Lão sư, Ngụy đại nhân sẽ chỉ tức giận đối với bệ hạ nhân hoàng như vậy hoặc là ngài tông sư như vậy, ngược lại đối mặt bình dân dân chúng cực kỳ khiêm tốn. Trợn mắt coi khinh ngàn kẻ địch Cúi đầu, con trẻ cưỡi làm trâu. Lão sư, ngài để tay lên ngực tự hỏi, thật là Ngụy đại nhân sai rồi ngài đúng rồi sao?”
Sắc mặt Mã bác sĩ tái nhợt.
Nói đến cùng, hắn cũng là tu hạo nhiên chính khí.
Hạo nhiên chính khí không giống với chân nguyên, đối với phẩm cách và tâm tính đều có yêu cầu.
Tả Ngọc Tuyền không nói gì nữa, hướng Mã bác sĩ thi lễ, liền lựa chọn rời khỏi.
Sau đó, những người khác đều lựa chọn cáo từ.
Mã bác sĩ, chúng bạn xa lánh.
Thậm chí, chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.
“Trợn mắt coi khinh ngàn kẻ địch cúi đầu, con trẻ cưỡi làm trâu.”
“Ta có thể làm được sao?”
Sắc mặt Mã bác sĩ càng lúc càng tái nhợt.
Mở mồm liền hộc ra một ngụm máu tươi.
“Ta không làm được.”
“Ta không làm được.”
Mã bác sĩ cười to ra tiếng, chỉ là nụ cười tràn ngập cay đắng cùng châm chọc.
Hắn đang trào phúng chính mình.
Đã không làm được mặt dày vô sỉ bất chấp mọi giá, lại không làm được chí công vô tư như Ngụy Quân.
Trong miệng ăn thịt, trong lòng lại còn giữ tâm lý không đành lòng, không phải danh mục nhân nghĩa đạo đức. Chẳng những gạt người, còn lừa mình. Ngày thường tất nhiên là yên tâm thoải mái, mà khi ngụy trang bị vạch trần, vậy chính mình chân thật, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không chịu nổi.
“Ta cũng từng muốn trở thành người như Ngụy Quân, vì sao lại thành như bây giờ?”
Mã bác sĩ ho ra cả đống máu.
Hắn hối hận rồi.
Nhưng đã muộn.
Cũng phế rồi.
...
Ngụy Quân thấy được tình trạng thảm hại của Mã bác sĩ.
Nhưng hắn chỉ nhìn một cái, liền thu hồi ánh mắt của mình.
Không có đồng tình, không có đáng tiếc, ngược lại cảm thấy cực kỳ xứng đáng.
“Cầu gì được nấy, bây giờ hối hận trước đó sao phải làm thế?” Ngụy Quân châm chọc nói.
Hắn không tán đồng quay đầu lại là bờ cái chuyện đó.
Với những việc đó Tống Liên Thành làm, dám cầu tình cho hắn ở chỗ Ngụy Quân gười này đều thuộc loại người đáng chết, vô luận rơi vào kết cục nào hắn cũng không đau lòng.
Có rảnh đau lòng bọn họ, ai đi đau lòng vô số gia đình cùng tướng sĩ hy sinh bị Tống Liên Thành liên lụy?
Lục Nguyên Hạo cũng không đau lòng Mã bác sĩ, nhưng hắn rất bội phục Ngụy Quân.
Không dùng một đao một thương, liền trực tiếp tru tâm một đại nho, hơn nữa còn là bác sĩ Quốc Tử Giám.
Đó đều là đại nho địa vị tôn quý nổi tiếng thiên hạ.
“Ngụy đại nhân, ngươi quá xuất sắc rồi.”
Ngụy Quân nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, lắc lắc đầu: “Ta không giỏi giang gì cả, sở dĩ nhìn qua ta giỏi như thế, là bởi vì các ngươi đại đa số mọi người ngay cả việc phận sự của mình cũng chưa làm tốt. Đến nỗi ta cầm bút viết đúng sự thật cũng trở thành một tên ngoại tộc, chỉ làm được việc đúng phận sự của mình, thế mà được coi là anh hùng. Là các ngươi mang ta phụ trợ ra, không phải ta thật sự ưu tú như thế.”
Lục Nguyên Hạo: “Ngụy đại nhân, ta chưa làm chuyện xấu nha.”
“Chưa nói ngươi, nhưng ngươi cũng là một phần tử trầm mặc.” Ngụy Quân thản nhiên nói: “Tống Liên Thành làm những chuyện như vậy không có khả năng chỉ có một mình ta biết, vì sao chỉ có ta dám lên tiếng? Khi quy tắc ngầm đã so với quy tắc sáng càng thêm xâm nhập lòng người, nói lên một quốc gia đã sắp bệnh nguy kịch rồi. Nói thật, ta thật ra không muốn làm anh hùng, bởi vì anh hùng phần lớn xuất hiện ở trong nguy nan. Một quốc gia thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp, nhất định là thời khắc sắp nước mất nhà tan.”
Lục Nguyên Hạo: “...”
“Ngẫm lại đi, mặt khác gần đây đừng bảo vệ ta, quan tâm thêm một chút nghĩa phụ ngươi. Hắn đang làm một ít chuyện rơi đầu, ta ngược lại rất an toàn.” Ngụy Quân nói.
Lục Nguyên Hạo chấn động: “Nghĩa phụ đang làm chuyện rơi đầu?”
“Đúng, hắn cũng muốn làm anh hùng, nhưng anh hùng phần lớn đều là kết cục bi kịch. Nếu ngươi không hy vọng hắn đi chết, thì cố hết sức bảo vệ tốt hắn.”
Bớt đến bảo hộ ta.
Bản Thiên Đế không cần bảo hộ.
Cảm tình của Lục Nguyên Hạo đối với Lục tổng quản là thật.
Nếu nói trên thế giới này có ai có thể khiến hắn bỏ qua sinh mệnh, khẳng định là Lục tổng quản.
Ngụy Quân bây giờ cũng còn chưa đạt tới trình độ này.
Nghe được Ngụy Quân nói như vậy, Lục Nguyên Hạo nháy mắt liền từ bên người Ngụy Quân biến mất.
Nhưng tả hộ pháp đi rồi, hữu hộ pháp vẫn còn.
“Bạch đại nhân, ngươi có thể đừng nhìn ta hay không?” Ngụy Quân cạn lời: “Ta biết ta bộ dạng đẹp, nhưng cũng không cần thiết nhìn như thế nhỉ? Ta sẽ xấu hổ.”
Đối với lời của Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm vào tai trái ra tai phải, mắt nàng bây giờ cũng đang tỏa sáng.
“Ngụy Quân, ngươi sao có thể đẹp như thế chứ?” Bạch Khuynh Tâm si ngốc nói.
Ngụy Quân: “... Ngươi hết cứu được rồi.”
Dại trai.
Hắn cũng chưa từng dùng mỹ nam kế.
Trời biết nàng sao lại phát bệnh.
“Bạch đại nhân, ngươi thích ta cái gì? Ngươi nói ra, ta sửa.” Ngụy Quân thành khẩn nói.
Bạch Khuynh Tâm cũng nghiêm túc nói: “Ta thích tất cả trên người ngươi.”
Ngụy Quân: “... Ta thật muốn đánh chết ngươi.”
“Ngươi sẽ không đâu.” Bạch Khuynh Tâm cực kỳ tự tin: “Ngụy Quân, ngươi có thể thu liễm một chút hay không?”
“Thu liễm cái gì?”
“Thu liễm một chút sức quyến rũ của ngươi, bằng không ngươi thật sự sẽ được rất nhiều người thích.” Bạch Khuynh Tâm nghiêm túc nói: “Bây giờ người thích ngươi đã rất nhiều, ta nhắm chừng rất nhanh sẽ có người tới cửa cầu hôn.”
Ngụy Quân là một lựa chọn con rể tiếp cận hoàn mỹ.
Có thanh danh, có địa vị, có tiền đồ, chức quan hiển quý, tư chất nghịch thiên, trừ đắc tội có hơi nhiều người, quả thực không thể bắt bẻ được.
Mà nhìn từ trước mắt, Ngụy Quân tuy đắc tội có hơi nhiều người, nhưng vấn đề an toàn trong thời gian ngắn cũng không cần lo lắng.
Liên minh tu chân giả muốn bảo vệ hắn.
Hoàng thất lại không dám giết hắn.
Một sở đoản duy nhất bị lấp đầy.
Ngụy Quân trực tiếp cất cánh.
Nói về cái này, Ngụy Quân cũng có chút kỳ quái.