Tứ đại hoàn khố luôn có thể làm ra chút mới lạ (2)
Bạch Khuynh Tâm giờ phút này cả người đều có chút không ổn, nàng chỉ trong nhà nói với Ngụy Quân: “Cô ta... Cô ta... Cô ta đến rồi.”
“Ai đến rồi?”
“Ta.”
Ngay sau đó, một nữ tử áo đỏ mặt hầm hầm từ trong nhà đi ra.
Trong lòng còn ôm một con mèo nhỏ.
Chính là sủng vật Ma Quân của Ngụy Quân.
Nữ tử áo đỏ này Ngụy Quân tuy là lần đầu tiên gặp, nhưng nhìn từ phản ứng của Bạch Khuynh Tâm, Ngụy Quân tự nhiên cũng đoán được thân phận chân thật đối phương - Nữ nhân duy nhất kia trong tứ đại hoàn khố.
Ngụy Quân đơn giản xem xét Nhâm đại tiểu thư một phen, quả thật giống như bà mối Lưu nói, diện mạo trên cơ bản không bắt bẻ được cái gì, chỉ là mặt có chút hung, quanh thân mơ hồ quay quanh huyết quang.
Lời đồn về nữ nhân này thế mà không hoàn toàn là giả, ít nhất nhìn từ sát khí bên người nàng, nàng quả thật từng giết không ít người.
Ngụy Quân đã có một ít hứng thú với Nhâm đại tiểu thư.
Không lẽ mình lần này thật sự gặp một đao phủ giết người như ma?
Nếu là như thế vậy quá tốt rồi.
Ngụy Quân ở chỗ này cực kỳ lạc quan, còn có rảnh miên man suy nghĩ.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm khẩn trương tóc gáy cũng sắp dựng thẳng lên.
“Nhâm tiểu thư, ngươi buông con mèo nhỏ xuống, tuyệt đối đừng xúc động, có chuyện gì cũng có thể thương lượng. Ta là Bạch Khuynh Tâm của Lục Phiến môn, trước mặt của ta, ngươi đừng có hành vi kích thích, nếu không phụ thân ngươi cũng không bảo vệ được ngươi.”
Bạch Khuynh Tâm từng tận mắt thấy Nhâm đại tiểu thư ở trước mặt nàng hành hạ mèo.
Còn là hành hạ đến chết.
Đương nhiên, bởi vì nàng giết là miêu yêu, hơn nữa còn là yêu phó trên danh nghĩa của nàng, cho nên Đại Càn luật cũng không có cách nào quản.
Thời đại phong kiến vạn ác, người hầu không tính là người, chủ nhân đánh chết người hầu, đừng nói đền mạng, cái giá nào cũng không cần trả.
Huống chi còn là yêu phó.
Cho nên Bạch Khuynh Tâm khi đó cũng không có biện pháp nào làm gì Nhâm đại tiểu thư.
Nhâm đại tiểu thư hung danh vang dội, Bạch Khuynh Tâm thật đúng là sợ nàng mang con mèo nhỏ của Ngụy Quân một lời không hợp hành hạ đến chết.
Dù sao cũng là Ngụy Quân nuôi, tuy Bạch Khuynh Tâm không biết thân phận Ma Quân, nhưng nàng khẳng định không hy vọng Ngụy Quân vừa nuôi một con mèo nhỏ đã bị Nhâm đại tiểu thư giết chết.
Nhưng Ngụy Quân đối với điều này lại không lo lắng chút nào cả.
Không chỉ là Ngụy Quân.
Ma Quân trong lòng Nhâm đại tiểu thư cũng nhàm chán ngáp một cái.
Tuy lòng nữ nhân này mềm hơn so với Ngụy Quân, cũng lớn hơn Ngụy Quân, nhưng nó vẫn càng thích trong lòng Ngụy Quân hơn.
Mùi vị trên người Ngụy Quân rất thoải mái.
Hơn nữa còn có thể rót năng lượng tích cực cho nó.
Nhâm đại tiểu thư không có bản lãnh này.
Về phần Nhâm đại tiểu thư uy hiếp đối với nó?
Ma Quân lại nhàm chán ngáp một cái.
Mệt rồi.
Ma Quân bị thương lo lắng cũng là Đao Thần loại thần tiên cấp bậc này, cũng không phải là tùy tiện con chó con mèo nào cũng có thể thương tổn được nó.
Đương nhiên, chỉ có Ngụy Quân và Ma Quân có loại tự tin này, Bạch Khuynh Tâm là không biết chân tướng.
Mà Nhâm đại tiểu thư, lúc này cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi.
“Ngồi.”
Nhâm đại tiểu thư đảo khách thành chủ, nói với Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm: “Cứ như ở nhà mình, đừng khách khí.”
Bạch Khuynh Tâm: “...”
Ngụy Quân: “...”
Hắn là thật sự tới nhà mình.
Yên lặng trợn mắt, Ngụy Quân cũng lười quan tâm Nhâm đại tiểu thư, nói với Bạch Khuynh Tâm: “Bạch đại nhân, dựa theo Đại Càn luật, tự tiện xông vào nhà dân có phải phạm pháp hay không?”
Bạch Khuynh Tâm gật đầu: “Theo Đại Càn luật, tự tiện xông vào nhà dân phải bị giam giữ ba ngày, nộp tiền phạt, cũng cam đoan ngày sau sẽ không tái phạm, nếu không trừng phạt gấp bội.”
“Đại Càn luật có thể thẩm phán ta?” Nhâm đại tiểu thư cười lạnh nói: “Mặt khác Ngụy Quân ngươi có phải không cần mèo của ngươi nữa hay không? Đừng quên, tính mạng nó ở trên tay ta.”
Ma Quân chớp chớp mắt mèo của mình.
Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là tự tin.
Bản miêu thổi một hơi, ngươi có thể đi Tây Thiên luôn.
Vô tri thật sự là hạnh phúc.
Ngụy Quân cũng sắc mặt quỷ dị nhìn Ma Quân một cái, trực tiếp vui vẻ nói: “Ngươi có năng lực thì giết nó đi, hoan nghênh động thủ, hậu quả tự chịu.”
Nhâm đại tiểu thư: “...”
Đây không phải đáp án nàng muốn.
Nam nhân này độc ác như thế sao? Thế mà không thèm quan tâm mèo cưng của bản thân chút nào?
Nhâm đại tiểu thư cực kỳ khinh bỉ: “Ngụy Quân, ngươi quả nhiên là một tên ngụy quân tử có tiếng không có miếng. Bên ngoài còn truyền nói ngươi là khiêm khiêm công tử, tâm địa thuần thiện. Hôm nay vừa thấy mới biết được tất cả đều là hư danh, ngay cả tính mạng vật cưng của mình cũng không để ý.”
Bạch Khuynh Tâm nghe được Nhâm đại tiểu thư khinh bỉ Ngụy Quân liền không vui.
Bà đây còn đang liếm nam thần đây, ai cho ngươi dũng khí khinh thường nam thần của ta?
Bạch Khuynh Tâm vốn lo lắng Nhâm đại tiểu thư sẽ bất lợi đối với Ma Quân lúc này cũng lớn mật mở mic: “Ngươi biết cái gì? Cái này gọi là chiến thuật. Hai quân đối trận, đã bị đối phương bắt thóp, đương nhiên không thể tùy ý đối phương xâm lược. Ngụy Quân nói như vậy chỉ là vì mê hoặc ngươi, cho ngươi từ bỏ việc lấy Tiểu Miêu uy hiếp hắn. Ngay cả chút binh thư cũng chưa từng đọc, xấu hổ ngươi còn là thiên kim của Binh bộ thượng thư, không có văn hóa thực đáng sợ.”
Bạch Khuynh Tâm cảm nhận được cảm giác về sự ưu việt trên chỉ số thông minh.
Coi thường Nhâm đại tiểu thư một phen, Bạch Khuynh Tâm mới nói với Ngụy Quân: “Ngụy Quân, ta có phải đoán trúng suy nghĩ của ngươi hay không?”
Bạch Khuynh Tâm vẻ mặt “Mau khen ta mau khen ta” .
Ngụy Quân nhìn Bạch Khuynh Tâm, vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Khuynh Tâm, ngươi thật sự là rất thông minh.”
Bạch Khuynh Tâm nghe được Ngụy Quân “ấn like” cho nàng, tâm tình hí hửng, vui tươi hớn hở nói: “Ta cũng cảm giác mình rất thông minh, so với kẻ ngu xuẩn đối diện này thông minh hơn nhiều.”
Bạch Khuynh Tâm bây giờ cũng lâng lâng rồi.
Dù sao thực lực của nàng đang nhanh chóng tăng lên, vẻn vẹn một tên hoàn khố mà thôi, cùng lắm thì nàng trực tiếp vũ lực trấn áp là được.
Vừa rồi nàng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hơn nữa dưới sự lo lắng cũng đã quên chuyện động thủ.
Hơn nữa nàng cũng không chuẩn bị trở mặt với Binh bộ thượng thư, cho nên Bạch Khuynh Tâm mới muốn đàm phán.
Nhưng thấy Nhâm đại tiểu thư thế mà bất kính đối với Ngụy Quân, vậy Bạch Khuynh Tâm cũng bất chấp mọi việc.
Trời lớn đất lớn, Ngụy Quân lớn nhất.
Thiên kim Binh bộ thượng thư tính là cái rắm.
Bạch Khuynh Tâm phỏng đoán đầu lừa lắp mõm ngựa, Nhâm đại tiểu thư tin rồi.