Ta là một con cáo tu hành ngàn năm (2)
Nhưng Ma Quân có thể bình chân như vại, Nhâm Dao Dao lại không làm được.
Bởi vì Bạch Khuynh Tâm giờ phút này đã phát lực.
Nhâm Dao Dao ban đầu còn chưa phát giác, thấy Bạch Khuynh Tâm muốn ngăn cản mình rời khỏi, trong mắt của nàng hiện lên một chút khinh thường.
Nàng không cho rằng Bạch Khuynh Tâm là đối thủ của mình.
Thẳng đến sau khi Bạch Khuynh Tâm đặt tay ở trên vai của nàng, cả người nàng không thể nhúc nhích, Nhâm Dao Dao mới nhận rõ sự thật, trong mắt xuất hiện sợ hãi chân thật.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi... Thực lực của ngươi thế mà mạnh như thế?”
Thân thể Nhâm Dao Dao bắt đầu run lên khe khẽ.
Nàng thế mà không có sức phản kháng.
Phải biết rằng, cho dù là đối mặt Binh bộ thượng thư, nàng cũng chưa có loại cảm giác vô lực này.
Bạch Khuynh Tâm cũng có chút kinh ngạc: “Thực lực của ngươi tương đối không tồi nha, thiếu chút nữa có thể khiến ta vận dụng ba phần lực rồi.”
Nhâm Dao Dao: “...”
Sự làm màu này khiến nàng xấu hổ vô cùng.
Nhìn nhìn Bạch Khuynh Tâm, lại nhìn nhìn Ngụy Quân, Nhâm Dao Dao bỗng nhiên tuyệt vọng một trận.
“Hai người các ngươi là yêu nghiệt gì?”
Một kẻ nhẹ nhàng bâng quơ đã nhìn thấu ngụy trang của nàng.
Một kẻ thực lực cường đại đến mức khiến nàng bó tay chịu trói.
Nàng cho rằng mình che giấu đủ sâu, nhưng so với hai người này, nàng cảm giác mình quả thực yếu phát sợ.
Loại cảm giác này là đúng.
Ngụy Quân thở dài, an ủi: “Tiểu hồ ly, đừng ủ rũ, thật ra ngươi đã rất cường đại, chỉ là vận khí không tốt, cứ phải tự mình tặng đầu người. Không đúng, tặng đầu cáo.”
Một Thiên Đế, một Ẩn Bí Chi Chủ.
Mặc kệ tiểu hồ ly này có lai lịch lớn bằng trời, cũng không có khả năng lai lịch lớn hơn Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm.
Lấy thực lực Nhâm Dao Dao, nếu không gặp Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm, ở kinh thành nàng thật đúng là xấp xỉ có thể đi ngang, cơ bản không có nguy hiểm gì.
Thuật ngụy trang của nàng thậm chí có thể giấu được Giám Thiên Kính, có thể thấy được thực lực cùng bối cảnh của bản thân nàng đều tuyệt đối không tầm thường.
Ngụy Quân an ủi đương nhiên sẽ không tạo ra tác dụng đối với Nhâm Dao Dao, dù sao loại an ủi này Nhâm Dao Dao nghe xong càng như là đang trào phúng.
Lúc này Bạch Khuynh Tâm cũng buông ra cấm chế đối với Nhâm Dao Dao, trả lại tự do cho Nhâm Dao Dao.
Dù sao nàng có thể nháy mắt giết chết Nhâm Dao Dao một lần, thì có thể đủ nháy mắt giết Nhâm Dao Dao lần thứ hai.
Bạch Khuynh Tâm không có gì cần kiêng kị.
Về phần Nhâm Dao Dao có thể bất lợi đối với Ngụy Quân không?
Bạch Khuynh Tâm quả thật không sợ điều này.
Ngụy Quân lúc trước từng nói cho nàng, bản thân không sợ chết, Bạch Khuynh Tâm thậm chí suy đoán ra Ngụy Quân chết rồi có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Cho nên nàng sẽ không ngăn cản Ngụy Quân tiếp tục ở hiểm cảnh nữa.
Đương nhiên, nàng cũng không đến nỗi chủ động chế tạo nguy hiểm cho Ngụy Quân.
Suy đoán thì suy đoán, cũng không thể trăm phần trăm cam đoan nhất định chính xác.
Hơn nữa cho dù Ngụy Quân nói cho nàng bản thân không sợ chết, nhưng chẳng may thì sao?
Có lẽ bản thân Ngụy Quân cũng sẽ phán đoán sai lầm.
Có lẽ mình lý giải cùng lời của Ngụy Quân căn bản không phải cùng một ý tứ thì sao?
Cho dù có một phần vạn tỷ lệ sai lầm, cũng có khả năng tạo thành trăm phần trăm thương tổn đối với Ngụy Quân. Cho nên Bạch Khuynh Tâm sẽ không đi mạo hiểm, nhiều nhất làm được thuận theo tự nhiên.
Đây là một cái lựa chọn rất trí tuệ.
Nhâm Dao Dao sau khi khôi phục tự do, có xúc động khống chế Ngụy Quân.
Bạch Khuynh Tâm nàng xác nhận mình không phải đối thủ.
Nhưng chỉ cần nàng khống chế Ngụy Quân, nàng tin tưởng mình khẳng định có thể thoát thân thành công.
Bạch Khuynh Tâm khẳng định sẽ không muốn thương tổn Ngụy Quân.
Nhưng cùng Ngụy Quân nhìn nhau một cái, thấy Ngụy Quân vẫn một bộ dáng tựa cười mà không cười, thậm chí trong ánh mắt có một loại chờ mong, giống như đang chờ mong mình động thủ đối với hắn, Nhâm Dao Dao nháy mắt trở nên cảnh giác.
Không thích hợp.
Bạch Khuynh Tâm so với trên tư liệu ghi lại cường đại hơn nhiều, vậy Ngụy Quân thì sao?
Có thể một lời nói thẳng ra thân phận của nàng, ngay cả Bạch Khuynh Tâm cũng chưa làm được một điểm này.
Ai biết Ngụy Quân có phải che giấu càng sâu hơn hay không? Thực lực lợi hại hơn?
Nhâm Dao Dao nghĩ kỹ mà sợ.
Tuyệt không thể động thủ với Ngụy Quân.
Ngụy Quân không xử được, Bạch Khuynh Tâm cũng không xử lý được.
Ánh mắt Nhâm Dao Dao chợt lóe, đặt ở trên thân Ma Quân.
Xem ra vẫn phải lấy con miêu yêu nhỏ này làm yêu chất*.
Cược Ngụy Quân là thật sự quan tâm con miêu yêu này.
Nhâm Dao Dao sức hành động rất mạnh, sau khi làm ra quyết định, lập tức liền đi hành động, nháy mắt đặt đao trên cổ Ma Quân.
“Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm, ta mặc kệ các ngươi rốt cuộc đang che giấu cái gì, thả ta rời khỏi. Từ sau này, các ngươi đi Dương quan đạo của các ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, mọi người coi như ai cũng không biết ai. Nếu các ngươi cứ phải đuổi tận giết tuyệt, vậ ta nhất định để con miêu yêu này chôn cùng ta.” Nhâm Dao Dao lạnh lùng nói: “Đừng hoài nghi ta, Bạch Khuynh Tâm từng tận mắt thấy ta là hành hạ đến chết miêu yêu như thế nào.”
Bạch Khuynh Tâm nhìn Ngụy Quân một cái, thật ra nàng là không để tâm.
Cho dù Nhâm Dao Dao bị Ngụy Quân xác nhận là một con hồ ly, đối với nàng mà nói cũng không phải việc gì to tát.
Âm thầm điều tra tiếp là được.
Bạch Khuynh Tâm cũng không cho rằng một con tiểu hồ ly có thể lật trời ở kinh thành.
Đao Thần ở kinh thành cũng không dám tàn sát bừa bãi, huống chi một con hồ ly?
Nàng chủ yếu vẫn là xem ý tứ của Ngụy Quân.
Mà ý tứ của Ngụy Quân sao...
Ngụy Quân nhìn thoáng qua Ma Quân nhàm chán, rất bất đắc dĩ mở miệng nói: “Nhâm đại tiểu thư, ngươi thật muốn bắt cóc một con tin, cũng nên bắt cóc ta mới đúng, ta mới là yếu nhất nơi đây bây giờ.”
Ngụy Quân nói tất cả đều là lời nói thật.
Nhưng Nhâm Dao Dao trực tiếp cười lạnh nói: “Ngươi coi ta là ngu ngốc sao? Con miêu yêu nhỏ này nhìn qua là biết vật cưng của ngươi, không có lực sát thương gì. Ngược lại là ngươi, thâm tàng bất lộ, nói không chừng so với Bạch Khuynh Tâm còn lợi hại hơn. Còn muốn lừa ta động thủ với ngươi? Ha ha, ngu xuẩn.”
Ngụy Quân: “...”
Cái này gọi là chó cắn Lữ Đồng Tân, không nhìn được lòng người tốt.
Không đúng, là hồ ly cắn Thiên Đế, không nhìn được lòng người tốt.
Ngụy Quân an bài cho nàng rõ ràng minh bạch, không chịu nổi chính nàng không biết bắt lấy cơ hội, hơn nữa còn tiến hành nhân thân công kích đối với Ngụy Quân.
Thế này không thể nhịn nữa.