Pháo cao xạ đánh muỗi (2)
Ngụy Quân là một người có nghị lực.
Tạm thời thất bại cũng sẽ không làm hắn nản lòng thoái chí.
Trong mưa gió, chút đau đớn ấy tính là gì.
Lau khô nước mắt, không phải sợ, một ngày nào đó hắn sẽ tìm chết thành công.
Nói không chừng chính là hôm nay.
Nói không chừng chỉ cần hắn sáng tạo một chút cơ hội cho Hồ Vương, Hồ Vương có thể bắt lấy thời cơ lướt qua trong giây lát này.
Ngụy Quân vĩnh viễn chờ mong tương lai.
Nhưng Lục Nguyên Hạo căn bản không phối hợp hắn.
Hồ Vương thì cảm giác được nhục nhã lớn hơn nữa.
“Bổn vương hôm nay đã nhận xui xẻo, Ngụy Quân ngươi cần gì phải đuổi sát không tha làm nhục ta?” Hồ Vương cả giận: “Bổn vương chỉ là thần niệm hàng lâm, không có khả năng là đối thủ của Lục Nguyên Hạo.”
“Nhưng ngươi giết ta không thành vấn đề mà.” Ngụy Quân nói.
Hắn rất thất vọng đối với chỉ số thông minh của Hồ Vương.
Đã nói yêu thông minh nhất Yêu tộc đâu?
Sao không biết nắm trọng điểm chút nào cả?
Hồ Vương siết chặt hai nắm đấm, phẫn nộ nói: “Lục Nguyên Hạo ở bên cạnh ngươi, bổn vương làm sao giết ngươi?”
“Ta đang cố gắng đuổi Lục Nguyên Hạo từ bên người ta đi, ngươi không thấy sao?” Ngụy Quân cũng tức giận nói: “Ngươi biết ta vì sáng tạo cơ hội cho ngươi giết ta có cố gắng bao nhiêu không?”
Hồ Vương chịu không nổi nữa.
Đại trượng phu, không, đại hồ ly tình nguyện chết, cũng không nguyện thừa nhận loại nhục nhã này.
“Ngụy Quân, ta nhất định phải giết ngươi.”
Hồ Vương vốn cũng đã chuẩn bị xong lần này trắng tay quay về, nhưng Ngụy Quân cuối cùng vẫn khiến nàng hoàn toàn phá vỡ phòng ngự rồi.
Đáng tiếc, giống với trong đoán trước của nàng, Lục Nguyên Hạo như một ngọn núi lớn chắn trước người Ngụy Quân, gánh vác toàn bộ công kích cho Ngụy Quân.
Hơn nữa tên nhóc mập mạp này so với Ngụy Quân còn đáng giận hơn.
Sau khi đón đỡ một chiêu của nàng, Lục Nguyên Hạo trực tiếp đau nhảy dựng lên:
“Đau quá, đau quá, Hồ Vương thật lợi hại, không hổ là Hồ Vương trong truyền thuyết, ta cảm giác mình cũng đau muốn chết rồi.”
Hồ Vương: “...”
Nhâm Dao Dao: “...”
Ngụy Quân: “...”
Lúc này ba người đạt thành cộng hưởng.
Thật muốn đánh tên mập mạp chết tiệt này một trận.
Ngụy Quân lặng lẽ nói: “Lục đại nhân, ngươi ngay cả một giọt máu cũng chưa rơi.”
Quá đáng.
Hồ Vương vừa rồi hung hãn ra tay, Lục Nguyên Hạo căn bản là chưa phản ứng lại.
Ý thức chiến đấu của Lục Nguyên Hạo thật ra không cao, hắn mạnh là thiên phú, thiên phú tu luyện của Lục Nguyên Hạo là thật sự thái quá.
So với thiên phú tu luyện, thiên phú của hắn ở trên chiến đấu rất tầm thường, hơn nữa hắn cũng không có loại dũng mãnh thẳng tiến không lùi kia, cho nên mười phần thực lực thường thường chỉ có thể phát huy ra bảy tám phần.
Vấn đề là dù như vậy, thế mà còn không mất một cọng lông nào.
Cho dù Hồ Vương khống chế là thân thể Nhâm Thiên Hành, không bằng bản thể chính nàng có thể phát huy ra toàn bộ thực lực của nàng, nhưng mà Nhâm Thiên Hành cũng là một đại nho.
Lại thêm cảnh giới của Hồ Vương.
Đánh không lại Lục Nguyên Hạo là có thể dự đoán, nhưng dưới loại tình huống hung hãn động thủ đánh Lục Nguyên Hạo một cái không kịp trở tay này, ngươi tốt xấu bị thương ý tứ một chút chứ?
Không có.
Lục Nguyên Hạo từ đầu tới đuôi cảm nhận được đều là đau đớn trên vật lý.
Cũng chính là vết thương cứng trong truyền thuyết.
Nội thương không có chút nào cả.
Hơn nữa còn có thể nhảy nhót.
Loại này biểu hiện lực sát thương không lớn, nhưng tính vũ nhục rất mạnh.
Hồ Vương cảm giác mình sắp điên rồi.
“Ngươi... Các ngươi...” Hồ Vương nhìn Ngụy Quân cùng Lục Nguyên Hạo, bực bội muốn hộc máu: “Các ngươi không có võ đức.”
Ngụy Quân nói: “Là Lục Nguyên Hạo không có võ đức, ta là đứng về phía ngươi.”
“Đủ rồi.” Hồ Vương phẫn nộ nói.
Bạo kích +1.
Lục Nguyên Hạo yếu ớt mở miệng: “Nhưng mà thật sự rất đau đấy.”
Bạo kích +2.
Sợi dây lý trí của Hồ Vương tan vỡ lần nữa.
“Thằng nhóc mập mạp, ta nhất định phải giết ngươi.”
Phành phành phành phành phành!
Một chuỗi tiếng rèn sắt vang lên ở trong sảnh bên.
Thanh thúy dễ nghe.
Cảnh tượng đẹp như họa.
Lục Nguyên Hạo toàn bộ hành trình bị treo lên đánh, hoàn toàn không có sức chống trả.
Chuẩn xác mà nói, hắn đã bị đánh ngây dại rồi.
Hoàn toàn bị Hồ Vương chiếm ưu thế ra tay trước, Lục Nguyên Hạo ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Cho nên hắn chỉ có thể bị động chịu đòn.
Ba phút trôi qua.
Hồ Vương bứt ra lui lại, hai tay đang kịch liệt run run, hơn nữa đã sưng tiếp cận gấp đôi.
Rất hiển nhiên, bị thân thể Lục Nguyên Hạo bật ngược.
Về phần Lục Nguyên Hạo...
Hắn còn vẻ mặt ngây dại kìa.
Chờ hắn nhìn thấy Hồ Vương không đánh nữa, mới thở phào một cái: “Làm ta sợ muốn chết, ta vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng mình thật sự sắp bị đánh chết. Hồ Vương quả nhiên danh bất hư truyền, cho dù không phải Hồ Vương bản đầy đủ, ta ở trước mặt nàng thế mà vẫn không có chút sức chống tra.”
Hồ Vương: “...”
Nhâm Dao Dao: “... Nếu thực lực không bằng người khác, nói chút lời rác rưởi thì thôi. Lục đại nhân thực lực của ngươi mạnh như thế, thế mà còn dùng chiến thuật lời rác rưởi không biết xấu hổ như thế, quả thực là cực điểm vô sỉ.”
Ngụy Quân gật đầu: “Quả thật quá vô sỉ rồi.”
Hơn nữa quá đáng lắm rồi.
Hồ Vương quyền đấm cước đá đánh Lục Nguyên Hạo ba phút, Lục Nguyên Hạo thế mà ngay cả một giọt máu cũng chưa bị đánh rơi.
Sự thật chứng minh, đại nho công kích Lục Nguyên Hạo đã hoàn toàn có thể miễn dịch.
Cái thực lực phòng thủ này quá đáng.
Hơn nữa lực công kích của hắn càng mạnh hơn.
Thì càng thêm thái quá.
Ngụy Quân nhìn Hồ Vương đã sắp bị chơi hỏng rồi, khẽ thở dài một hơi: “Hồ Vương, không trách ngươi, Lục Nguyên Hạo loại kỳ quặc này tìm khắp Đại Càn cũng chỉ có một tên. Lần này không phải tội không đánh, chỉ là ngươi vận khí không tốt, ngươi tuyệt đối đừng hoài nghi mình, lần sau tìm cơ hội lại giết ta là được, ta có lòng tin đối với ngươi.”
Hồ Vương nghiến răng nghiến lợi: “... Hai người các ngươi là sao làm được tên nào cũng đê tiện vậy hả?”
Ngụy Quân: “...”
Bản Thiên Đế tốt bụng an ủi ngươi, ngươi thế mà mắng ta.
Tiểu hồ ly quá thiếu lễ phép rồi.
Lục Nguyên Hạo cũng cảm giác Hồ Vương rất thiếu lễ phép.
“Ta cũng chưa đánh trả, ngươi thế mà còn mắng ta, quá không giảng đạo lý rồi. Nghĩa phụ từng nói, khi đạo lý ngoài miệng giảng không thông, thì phải dùng nắm tay giảng đạo lý với đối phương.”
Lời của Lục Nguyên Hạo khiến Hồ Vương giật mình.
Lục Nguyên Hạo đây là muốn ra tay?
Nàng bây giờ dùng là thân thể Nhâm Thiên Hành, thật đúng là không có nắm chắc gì có thể tiếp được một đòn sấm sét của Lục Nguyên Hạo.
Nhưng nàng cũng không muốn để thân thể Nhâm Thiên Hành bị thương tổn, cho nên Hồ Vương như đối mặt đại địch nhìn Lục Nguyên Hạo, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào. Đồng thời cũng đang quan sát sơ hở của Lục Nguyên Hạo, muốn lại tìm được cơ hội tiên phát chế nhân.