Pháo cao xạ đánh muỗi (3)
Nhưng Lục Nguyên Hạo lúc trước biểu hiện đã mang nàng chấn nhiếp hoàn toàn, bây giờ bảo Hồ Vương lại động thủ đối với Lục Nguyên Hạo, Hồ Vương cũng không có sự tự tin cùng dũng khí đó.
Về phần Hồ Vương vì sao không rời khỏi...
Thời gian còn chưa tới.
Giống loại hành vi vượt lãnh thổ nhập vào này nếu không có chút hạn chế, vậy Yêu tộc trực tiếp vô địch rồi.
Trên thực tế muốn đạt thành hiệu quả bây giờ, yêu cầu là rất hà khắc, Hồ Vương cũng trả giá không nhỏ.
Đáng tiếc, gà bay trứng vỡ.
Hồ Vương đã rất nhiều năm chưa từng làm loại mua bán lỗ vốn này.
Trong lòng nàng thầm hận, đồng thời dị thường cảnh giác.
Ở trong cảm nhận của Hồ Vương, Lục Nguyên Hạo và Ngụy Quân hai người này tuy đê tiện, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.
Không thể khinh thường nhất chính là Lục Nguyên Hạo, hắn trực tiếp mang đến cho Hồ Vương uy hiếp trên nhân thân an toàn.
Nhưng khiến Hồ Vương hoàn toàn ngây dại là, Lục Nguyên Hạo ngoài miệng kêu muốn dùng nắm tay giảng đạo lý với nàng, nhưng trên thực tế hắn lại xách lên Ngụy Quân, sau đó trực tiếp hướng bên ngoài phòng khách bay ngược.
Chạy thật nhanh.
Lắc mình một cái, đã biến mất không thấy.
Thao tác thối này không chỉ làm Hồ Vương trợn mắt há hốc mồm, cũng khiến Ngụy Quân hỗn độn trong gió.
Lui mãi tới trong sân, Ngụy Quân mới phản ứng lại, dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn Lục Nguyên Hạo.
“Ngươi chạy cái gì?”
Bây giờ là ngươi chiếm thượng phong mà.
Trên khuôn mặt nhóc mập của Lục Nguyên Hạo tất cả đều là cảnh giác: “Ngụy đại nhân, ngươi đừng khinh địch, Hồ Vương vừa rồi có lẽ là đang làm chúng ta lơ là.”
Ngụy Quân: “? ? ?”
Sao ta nhìn không ra?
Ánh mắt của bản Thiên Đế tốt hơn ngươi nhiều.
Lục Nguyên Hạo nhìn ra Ngụy Quân nghi vấn, nghiêm túc hướng Ngụy Quân giải thích: “Phải biết rằng, đó là Hồ Vương, Hồ Vương trong truyền thuyết. Loại yêu vương cấp bậc này, thực lực khẳng định hơn xa ta. Hơn nữa Hồ Vương quỷ kế đa đoan, có lẽ nàng vừa rồi biểu hiện tất cả đều là diễn, chính là vì tìm kiếm cơ hội một kích tất sát. Đối mặt loại tồn tại tuyệt đỉnh này, nhất định phải mưu trước sau đó động, tuyệt đối không thể xúc động làm việc.”
Ngụy Quân: “... Ngươi nghĩ thật nhiều.”
Ngụy Quân mở thiên nhãn, hắn thấy rất rõ, thân thể Nhâm Thiên Hành hạn chế Hồ Vương phát huy.
Nhâm Thiên Hành tu là Nho đạo, Hồ Vương tu là yêu đạo. Tuy Ngụy Quân nhìn ra Hồ Vương đối với Nho đạo cũng có hiểu biết, nhưng cách cảnh giới đại nho còn kém xa lắm.
Cho nên Hồ Vương rất khó phát huy ra thực lực của mình.
Vừa rồi Hồ Vương động thủ với Lục Nguyên Hạo tuyệt đối không có chút nương tay, ngay cả sức bú mẹ cũng dùng ra rồi.
Không chịu nổi Lục Nguyên Hạo thằng nhãi này phòng ngự quả thật quá mạnh, Hồ Vương căn bản không phá được phòng ngự.
Lục Nguyên Hạo đây hoàn toàn chính là đang đấu trí so dũng khí với không khí.
Nhưng Lục Nguyên Hạo kiên trì cho rằng đây là cần thiết.
“Ta từng đọc rất nhiều sách, cũng từng học rất nhiều binh pháp. Trên sách nói rất đúng, làm người nhất định không thể bốc đồng, hơn nữa phải có tự mình hiểu lấy. Ta mới tu luyện bao nhiêu năm? Khẳng định không có khả năng là đối thủ của Hồ Vương.” Lục Nguyên Hạo cho rằng mình phán đoán không có lỗi.
Mình quả thực là người tỉnh táo ở nhân gian.
Hồ Vương mới từ phòng khách đi ra vừa lúc nghe được đoạn lời này của Lục Nguyên Hạo, nhất thời hốc mắt đỏ lên.
“Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, con gái, con nói thằng nhóc mập mạp này có phải quá phận lắm hay không?” Hồ Vương run giọng hỏi.
Nhâm Dao Dao dùng sức gật đầu: “Siêu quá phận.”
Lục Nguyên Hạo không chút dao động, thậm chí nói với Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân, truyền thuyết hồ ly sở trường nhất diễn trò, ngươi tuyệt đối đừng bị kỹ năng diễn xuất của Hồ Vương lừa gạt. Ta chỉ là một thằng nhóc mập thường thường không có gì lạ, đối mặt Hồ Vương trong truyền thuyết, chúng ta chỉ có thể cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận.”
Ngụy Quân: “... Có lẽ ngươi cẩn thận quá rồi.”
Hơn nữa ngươi nơi nào là một thằng nhóc mập thường thường không có gì lạ?
Nhóc mập nhà ai cẩu được như ngươi?
Cẩu tới mức mang tâm tính Hồ Vương đánh sập rồi.
Hồ Vương là thật sự sụp đổ rồi.
Nàng lựa chọn đầu hàng.
“Còn có thời gian một khắc đồng hồ, ta sẽ từ trong cơ thể Thiên Hành biến mất. Các ngươi chung quy là không có khả năng giết chết ta, việc này không quan hệ với Thiên Hành, các ngươi đừng cố ý làm khó hắn.” Hồ Vương nói.
Ngụy Quân gật gật đầu: “Chỉ cần Nhâm thượng thư không ở trong lúc chiến tranh vệ quốc từng làm ra chuyện thông đồng với địch bán nước, ta sẽ không làm khó hắn, Hồ Vương yên tâm đi. Nhưng nếu hắn ở trong lúc đó từng làm việc không nên làm, vậy Ngụy mỗ cũng chỉ có thể cầm bút viết đúng sự thật.”
“Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã...”
Ngụy Quân còn chưa dứt lời, đã bị Lục Nguyên Hạo ngắt lời: “Ngụy đại nhân, câm miệng, đừng nói chuyện.”
Ngụy Quân kinh ngạc nhìn về phía Lục Nguyên Hạo.
Trên mặt Lục Nguyên Hạo tất cả đều là cảnh giác: “Yêu tộc có bí pháp, ở trong quá trình nói chuyện cùng ngươi, chỉ cần ngươi lựa chọn phụ họa đối phương, liền rất có khả năng không hề phát hiện trúng nguyền rủa chắc chắn phải chết của đối phương, sau đó vô tội uổng mạng. Truyền thuyết am hiểu loại yêu pháp này nhất là Hồ Vương, vừa rồi ta vừa vặn cảm giác được pháp lực dao động.”
Lục Nguyên Hạo nhìn Hồ Vương sắc mặt âm trầm, mồ hôi lạnh từ trán nhỏ xuống: “Không hổ là Hồ Vương trong truyền thuyết, giết người trong vô hình, mạnh hơn ta nhiều lắm. Cũng may ta phát hiện kịp thời, Ngụy đại nhân, ngươi không cần lo lắng, loại yêu pháp này chỉ cần bị ta nói toạc ra một lần, đương thiên sẽ không có hiệu quả nữa, ngươi bây giờ đã an toàn.”
Ngụy Quân nhìn qua Hồ Vương sắc mặt âm trầm, lại nhìn Lục Nguyên Hạo đầu đầy mồ hôi, cầm lấy thượng phương bảo kiếm muốn tự sát.
Việc này hắn thật sự không biết.
Xem Hồ Vương phản ứng, nàng vừa rồi thế mà thật sự đã dùng ra sát chiêu.
Hơn nữa Ngụy Quân hoàn toàn không có phòng bị, thậm chí đã trúng chiêu.
Lại là Lục Nguyên Hạo.
Nếu không phải Lục Nguyên Hạo chặn ngang một đòn, hắn bây giờ đã chết.
Lần này cách tử vong sau đó biến thành Thiên Đế, Ngụy Quân chỉ thiếu hai chữ “Nan truy” !
Chỉ thiếu nửa giây.
Bây giờ tất cả đều bị hủy.
Ngụy Quân phản ứng lại, giờ khắc này hoàn toàn cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc.
Nhưng thượng phương bảo kiếm vừa bị hắn cầm lên, đạo chí thành liền có phản ứng:
Tự sát không được!
Ngụy Quân: “...”
Tâm tính tan vỡ rồi.
Tâm tính Hồ Vương cũng tan vỡ rồi.
“Ngươi cái thằng mập chết tiệt này, ngươi vì sao cái gì cũng biết?” Hồ Vương nghiến răng nói.
Còn thiếu một chút như vậy thôi.
Lục Nguyên Hạo chưa trả lời Hồ Vương, hắn lần này lựa chọn lẩm bẩm: “Quả nhiên, ta nghĩ là đúng, Hồ Vương sao có thể dễ đối phó như thế, may mà ta hôm nay đến đã làm sẵn trọn bộ chuẩn bị.”