Ăn cơm ngủ mắng Càn đế (5)
Thiên Đế chúc phúc chính là bug như thế.
Cho nên Yêu Hoàng chỉ là đảm đương một nhân vật công cụ người, đại công thần thật sự phía sau màn vẫn là hắn.
Nhưng chuyện này không thể tuyên dương.
Cho nên vấn đề này của Càn đế, hắn thật đúng là không tiện trả lời.
“Yêu Hoàng ra mặt?” Ngụy Quân hỏi.
Thái giám truyền chỉ cho Ngụy Quân một câu trả lời xác định: “Đúng, bằng không bệ hạ cũng sẽ tranh thủ thời gian thêm cho các vị đại nhân, nhưng khai chiến là Yêu Hoàng nói.”
Tuy Càn đế cũng cho rằng Yêu Hoàng uy hiếp sẽ không biến thành sự thật, nhưng hắn không muốn cược.
Bởi vì ở trong mắt hắn không cần thiết.
Dù sao cũng có thể xóa đi đoạn ký ức phân hồn này của Hồ Vương.
Bởi vì trăm năm tu vi của Hồ Vương liền tạo thành một hồi quốc chiến, ở trong cảm nhận của Càn đế hoàn toàn mất nhiều hơn được.
Cho nên hắn làm ra một cái lựa chọn lý trí.
Hơn nữa hắn cũng mang phản ứng của Ngụy Quân cân nhắc đến.
“Ngụy đại nhân, bệ hạ còn nói nếu ngài vẫn có dị nghị, có thể đi điện Thanh Tâm tìm hắn tự mình hỏi, nhưng Hồ Vương là phải thả, hy vọng Lục đại nhân giơ cao đánh khẽ, Ngụy đại nhân cũng đừng ngăn trở, miễn tổn thương hòa khí.” Thái giám truyền chỉ mang tư thái đặt rất hèn mọn.
Không hèn mọn không được.
Thực lực Lục Nguyên Hạo bày ra ờ đó, thanh danh Ngụy Quân cũng bày ra ờ đó.
Hắn không đắc tội nổi một ai.
Ngụy Quân cũng không cố ý làm khó thái giám truyền chỉ.
Chỉ là một tên sai vặt chạy chân, không dễ dàng.
Hắn nếu tìm phiền toái, cũng phải đi tìm Càn đế phiền toái.
Lục Nguyên Hạo nhìn Ngụy Quân một cái, ánh mắt có chút chần chờ, hiển nhiên còn chưa làm tốt quyết định thả phân hồn Hồ Vương hay không, cho nên hắn muốn từ chỗ Ngụy Quân đạt được thái độ của Ngụy Quân.
Ngụy Quân chưa để Lục Nguyên Hạo khó xử, nói thẳng: “Thả đi, dù sao ngươi bây giờ cũng không muốn phản quốc, cho nên tốt nhất vẫn là đừng đứng ở mặt đối lập hoàng đế. Nhưng chỗ hoàng đế ta sẽ đến hỏi xem chuyện rốt cuộc là thế nào, yên tâm, không lật được trời.”
Cho dù có thể lật trời, Ngụy Quân nhắm chừng lấy thực lực Lục Nguyên Hạo, cũng hoàn toàn có thể giữ được.
Cho nên không hoảng.
Cắt bỏ ký ức trên lý luận thật ra là một hành động rất bảo hiểm, cũng không có bất cứ chứng cớ nào có thể chứng minh Yêu tộc có thể khôi phục ký ức, cho nên rất nhiều lo lắng đều là bọn họ tự tìm, có lẽ căn bản không tồn tại.
Có Ngụy Quân dặn dò, Lục Nguyên Hạo rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngụy Quân đã nói như vậy, vậy hắn làm theo liền không có áp lực tâm lý gì.
Về phần Ngụy Quân, Nhâm gia nơi này đã không có việc khác, hắn liền lựa chọn theo thái giám truyền chỉ cùng nhau về điện Thanh Tâm.
Hắn muốn biết Càn đế rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Thuận tiện nhàm chán, mắng Càn đế một trận, xem xem con hàng này rốt cuộc có thể thẹn quá hóa giận một phen, mang hắn lôi ra chém hay không.
Hiện nay mắng Càn đế đã trở thành một thói quen của Ngụy Quân, giống như vuốt ve mèo, Ngụy Quân cũng lười sửa.
Sau khi nhìn thấy Càn đế, Ngụy Quân câu đầu tiên đã khiến Càn đế cảm giác khó chịu như ăn cứt: “Chúc mừng bệ hạ, thành tựu mỗi ngày nhát một lần đạt thành. Trước kia ta chỉ cho rằng ngươi nhát gan đối với tu hành giả, hôm nay mới phát hiện, ngay cả Yêu tộc ngươi cũng nhát gan. Ngươi tên hoàng đế này làm thật đúng là xứng chức, vô luận là người là yêu, đều dám giẫm lên ngươi ra lệnh.”
Càn đế: “...”
Điểm tức giận đang tăng lên.
Thật sự là không nên bới móc khuyết điểm người khác.
Trẫm không có sĩ diện sao?
Vốn đang muốn giao hảo với Ngụy Quân một phen Càn đế nháy mắt từ bỏ ý tưởng này, trực tiếp nói đến chính sự: “Ngươi lo lắng đối với mưu tính của Yêu tộc đời tiếp theo, trẫm đã biết, trước đây trẫm quả thật đã xem nhẹ cái này.”
Ngụy Quân gật gật đầu: “Không kỳ quái, ngươi làm Ninja rùa nhiều năm như thế, chỉ thấy ngươi nhịn, không thấy được ngươi nhịn ra thứ gì tốt.”
Càn đế: “...”
Hắn quyết định che chắn lời của Ngụy Quân, mình nói việc của mình.
“Sau khi lần đầu nghe được việc này, trẫm quả thật rất chấn động. Nhưng trẫm tĩnh tâm lại cẩn thận suy nghĩ, phát hiện thật ra hoàn toàn không cần lo lắng.” Càn đế nói.
“Hoàn toàn không cần lo lắng?” Ngụy Quân kỳ quái nói: “Ai cho ngươi tự tin? Lương Tĩnh Như* sao? Không đúng, nàng chỉ phụ trách cho dũng khí.”
“Lương Tĩnh Như là ai?” Càn đế hỏi.
Hắn không bắt được trend này.
Ngụy Quân khoát tay: “Không quan trọng, quan trọng là ngươi lấy đâu ra tự tin?”
Càn đế đưa cho Ngụy Quân một phần hồ sơ vụ án.
“Ngươi xem xong phần hồ sơ vụ án này liền biết nguyên nhân.”
Ngụy Quân mở ra hồ sơ vụ án nhanh chóng lật xem.
Rất nhanh, sắc mặt Ngụy Quân liền trở nên vô cùng cổ quái cùng đặc sắc.
“Thì ra là thế.”
Không nói thì thôi, Ngụy Quân sau khi xem xong tư liệu Càn đế cho hắn, thật đúng là sinh ra một ít đổi mới đối với chuyện lần này Hồ Vương mưu tính.
Ngụy Quân hai mươi năm trước đều một lòng đọc sách, hiểu biết đối với thế giới này cũng không sâu.
Bạch Khuynh Tâm nói nàng cảm giác mình căn bản không hiểu Đại Càn, thật ra Ngụy Quân so với nàng còn không hiểu hơn.
Phàm là Ngụy Quân hiểu biết một chút, sớm đã chết, căn bản sẽ không bị nhiều người như vậy đâm sau lưng.
Nói đến cùng vẫn là bởi vì Ngụy Quân biết quá ít tin tức.
Lần này Càn đế để Ngụy Quân nhận thức sâu sắc một chút đối với thế giới này.
“Trên phần tư liệu này viết đều là thật?” Ngụy Quân sau khi xem xong tư liệu, hỏi.
Càn đế gật đầu: “Đây là đương nhiên, mấy thứ này chỉ cần dụng tâm đi thăm dò đều có thể tra được, trẫm không cần thiết lừa ngươi.”
“Nếu là như vậy, giống như thực có chút thú vị.” Ngụy Quân gật gật đầu: “Nhưng ngươi cái gì cũng không làm?”
Càn đế nói: “Đế vương chi đạo cũng chia rất nhiều loại, vô vi mà trị là một loại cảnh giới rất cao cấp, Ngụy Quân ngươi không hiểu làm hoàng đế như thế nào.”
Ngụy Quân: “...”
Hắn quả thật không hiểu làm hoàng đế thế nào, hắn chỉ biết là làm Thiên Đế như thế nào.
Nhưng thể chế thiên đình cùng thể chế Đại Càn cũng không giống nhau.
Hắn sáng tạo thiên đình cũng không phải là loại thiên đình hạng ba kia trong《 Tây Du Ký 》, mà là một cái cơ cấu chấp pháp phóng xạ chư thiên vạn giới, căn bản không dính dáng gì tới đế chế phong kiến.
Nếu thật là một cái thiên đình đế chế phong kiến, Thiên Đế cũng không có khả năng trực tiếp chạy nhiều năm như thế.
Cho nên Thiên Đế và hoàng đế thật ra cũng không phải một hệ thống nghề nghiệp.