Của ta rất lớn, ngươi nhịn một chút (3)
“Cái này không phải rất rõ ràng sao? Ngươi nguyện ý tiếp nhận một tên yêu nhị đại làm hoàng đế?” Nhị hoàng tử cảm giác Minh Châu công chúa quả thực đang cố tình gây sự.
Minh Châu công chúa cười lạnh nói: “Ta là không muốn, nhưng ai biết có bao nhiêu đại thần muốn? Ngụy đại nhân những ngày qua đang điều tra cái gì ngươi không rõ sao? Trong triều đình chôn giấu bao nhiêu liên yêu đảng? Nhỡ đâu yêu đình toàn lực giúp Đại hoàng tử lên ngôi, lại cho Đại Càn đủ lợi ích hoặc uy hiếp, có mấy ai có thể kiên trì lập trường?”
Nhị hoàng tử lắc đầu nói: “Phụ hoàng sẽ không để loại tình huống này xuất hiện.”
“Ta rất sớm trước đó đã biết không thể trông cậy vào Nhị thúc.” Minh Châu công chúa thản nhiên nói: “Tử Thần, muốn đoạt chức thái tử thành công, ngươi cần phải có thế lực của mình. Đơn giản do lòng đế vương loại chuyện này trước đây thích hợp, nhưng bản triều không thích hợp. Ngôi vị hoàng đế bản triều thay đổi, cũng không quyết định bởi tay hoàng đế bây giờ.”
Minh Châu công chúa lời này đã đi quá giới hạn.
Nhưng Nhị hoàng tử lại sắc mặt trắng bệch.
Hắn nghe được.
Lựa chọn của hắn ở triều đại khác thật ra không có gì không đúng.
Hoàng đế còn chưa chết đâu, làm hoàng tử đã vội ở trong triều đình kéo bè kết phái, kiểu này bình thường đều là con đường tìm tới cái chết.
Các triều đại có rất nhiều loại ví dụ tiền lệ mặt trái này.
Cho nên Nhị hoàng tử căn bản chưa từng nghĩ làm như vậy.
Nhưng tình huống cụ thể cần phân tích cụ thể.
Đối mặt một hoàng đế cường thế, đương nhiên không thể làm quá nhiều động tác nhỏ, cũng không thể nhảy nhót quá lợi hại.
Nhưng đương kim hoàng đế, đã có chút không khống chế được thế cục.
Mà Minh Châu công chúa có công chúa đảng.
Nếu phía sau Đại hoàng tử cũng có một nhóm người thậm chí yêu đình đang ủng hộ.
Vậy hắn sẽ là một kẻ thế đơn lực cô nhất.
Cho dù Càn đế ưu ái hắn nhất, nhưng cũng rất khó giúp hắn quá nhiều.
Đương nhiên, hắn làm như vậy cũng không phải không có lợi.
Ngụy Quân lặng lẽ mở miệng nói: “Công chúa, có lẽ Nhị hoàng tử là đại trí giả ngu thì sao.”
“Ý tứ gì?”
“Ngươi có công chúa đảng, Đại hoàng tử có Đại hoàng tử đảng, ta nếu là đám người Thượng Quan thừa tướng Cơ soái, ta liền lựa chọn nâng đỡ Nhị hoàng tử lên ngôi, bởi vì Nhị hoàng tử dễ khống chế nhất.” Ngụy Quân giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến trong lòng Nhị hoàng tử máy động: “Nói không chừng Nhị hoàng tử cũng nghĩ như vậy, trước biểu hiện yếu thế một chút, chờ làm hoàng đế rồi lại trở mặt không muộn. Người cười tới cuối cùng mới cười tốt nhất, người bộc lộ sắc bén sớm nhất, nói không chừng chết sớm nhất.”
Minh Châu công chúa nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử, trào phúng nói: “Tử Thần không giống có trình độ loại này, Ngụy đại nhân ngươi xem trọng hắn rồi, hắn cũng không có đầu óc như ngươi.”
Nhị hoàng tử: “... Hoàng tỷ ngươi đừng khinh thường người ta, ta chính là là nghĩ như vậy.”
Minh Châu công chúa: “Ha ha.”
Nói chuyện phiếm dừng ở “Ha ha” .
Minh Châu công chúa tiếp tục nói với Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân, những ngày qua ngươi điều tra liên quan Yêu tộc có tiến triển không?”
“Không nhanh như vậy.” Ngụy Quân nói: “Triều đình nhiều năm như thế cũng chưa phát hiện chiêu trò gì, ta nếu là vài ngày đã điều tra ra, vậy triều đình cũng quá phế vật rồi.”
Minh Châu công chúa thản nhiên nói: “Triều đình nhiều năm như thế chưa chắc là không phát hiện chiêu trò, người thông minh từ trước tới giờ đều không thiếu, chẳng qua có rất ít ai nguyện ý tích cực giống Ngụy đại nhân ngươi mà thôi.”
“Công chúa nói lời này có kiến giải.” Ngụy Quân nói: “Công chúa là muốn để ta thẩm tra thái độ của Yêu tộc đối với Nhân tộc ta, sau đó mượn nó lật đổ Đại hoàng tử đảng?”
“Bản cung biết Ngụy đại nhân chỉ có một trái tim vì việc công, không có bất cứ sự thiên vị gì.” Minh Châu công chúa nghiêm mặt nói: “Cho nên bản cung chỉ cần Ngụy đại nhân thẩm tra việc Yêu tộc là được, nếu thật sự tra ra Yêu tộc bất lợi đối với Đại Càn ta, mà Đại hoàng tử lại có cấu kết với Yêu tộc, tin tưởng Ngụy đại nhân nhất định sẽ đứng ở mặt đối lập Đại hoàng tử.”
“Ngươi trái lại rất hiểu ta.” Ngụy Quân nói.
Minh Châu công chúa nói: “Mọi người đều hiểu ngươi, cho nên căn bản không cần thuyết phục ngươi, chỉ cần để mình đứng ở bên chính nghĩa là được.”
“Vậy các ngươi lần này căn bản không cần đến, việc này ta vốn cũng sẽ làm.” Ngụy Quân nói.
“Đến vẫn phải đến, Ngụy đại nhân ngươi kiểm chứng việc năm đó bận trăm công ngàn việc, bản cung tự nhiên cần giúp ngươi một tay.”
Minh Châu công chúa vẫy tay, lập tức có người ôm đến đây một chồng văn kiện tư liệu.
“Ngụy đại nhân, đây là bản cung sưu tập hành vi của Yêu tộc năm đó ở trong lúc chiến tranh vệ quốc, bao gồm động hướng của Yêu tộc mấy năm nay, ngài có thể cẩn thận xem xét một lần.”
Ngụy Quân nhìn tư liệu cao bằng một người, lại nhìn thoáng qua Minh Châu công chúa, có chút không còn lời nào để chống đỡ.
Quả nhiên, hắn không có khả năng là người đầu tiên phát hiện Yêu tộc có chiêu trò.
Trong cái triều đình này không biết có bao nhiêu người sáng mắt, kết quả ai cũng giả ngu.
Chỉ chờ người khác làm tiên phong.
Ngụy Quân cảm giác mình so với những người này, thật sự là quá mức thuần khiết.
Bản Thiên Đế chung quy là vì quá mức thuần khiết mà không hợp với đám Lang Gia bảng (lyb) này.
“Lão Nhị, đừng nói cho ta ngươi cũng có một chồng tư liệu như vậy?” Ngụy Quân nói với Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ: “Để Ngụy đại nhân thất vọng rồi.”
Ngụy Quân thầm nghĩ may quá.
Nhị hoàng tử vẫn là tương đối ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào.
“Ta không có năng lượng lớn như hoàng tỷ, cho nên chỉ sưu tập một chút, thật sự chỉ là một chút.”
Một chút trong miệng Nhị hoàng tử, là tư liệu cao bằng nửa người.
Ngụy Quân: “...”
“Ngụy đại nhân, nếu ngươi còn muốn tra mấy năm nay Yêu tộc bố cục ở Đại Càn, bổn vương đề nghị ngươi đi Lại bộ một chuyến. Bổn vương đoán chỗ Lại bộ hẳn là có một phần danh sách, ai là người của ai, Lại bộ sẽ có phân tích, như vậy cũng dễ cho ngươi tra án.” Nhị hoàng tử đề nghị.
Sắc mặt Ngụy Quân trở nên cực kỳ cổ quái: “Hóa ra một đám người các ngươi đều trong lòng như gương sáng, sau đó mỗi người tất cả đều giả chết, chỉ xem lão tử một mình xung phong hãm trận.”
Nhị hoàng tử nghe được Ngụy Quân nói như vậy, sắc mặt càng thêm xấu hổ: “Ngụy đại nhân thứ lỗi, có một số việc chỉ là đoán, cũng không phải phạm vi chức quyền của bổn vương, bổn vương cũng không thể can thiệp nhiều hơn.”
“Bản cung cũng như thế.”
Minh Châu công chúa bày tỏ +1.