Của ta rất lớn, ngươi nhịn một chút (4)
Trong lòng Ngụy Quân nói ta tin các ngươi mới là lạ.
Nhưng thân ở quan trường, gần lợi tránh hại cũng là thường tình con người.
Ngụy Quân thật ra cũng không cảm thấy bọn họ làm như vậy có gì không đúng.
“Được rồi, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, giao cho ta đi, ta khẳng định tra ra manh mối.”
Người khác là gần lợi tránh hại, hắn là gần hại tránh lợi.
Chuyện càng nguy hiểm, Ngụy Quân lại càng cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên, suy nghĩ của chân thật Ngụy Quân người khác là không biết, người đời chỉ thấy hành vi của Ngụy Quân.
Cho nên Minh Châu công chúa và Nhị hoàng tử tất cả đều dâng lên sự kính trọng.
Minh Châu công chúa: “Ngụy đại nhân cao thượng, xin Ngụy đại nhân yên tâm. Nếu ngươi có nguy hiểm, bản cung tuyệt không bo bo giữ mình.”
Nhị hoàng tử: “Bổn vương cũng nhất định dốc hết toàn lực cam đoan Ngụy đại nhân an toàn.”
Ngụy Quân: “Các ngươi có thể cút rồi.”
Hai tên đáng ghét.
Không biết nói chuyện thì đừng nói.
Thế mà muốn bảo vệ bản Thiên Đế an toàn.
Bực mình.
Ngụy Quân rất tức giận.
Cho nên hắn trực tiếp nói năng lỗ mãng.
Nhưng Minh Châu công chúa và Nhị hoàng tử ai đều không cảm thấy mình bị vũ nhục, ngược lại hai người đồng loạt hướng Ngụy Quân hành lễ, sau đó mới chậm rãi cáo lui.
Vừa đi, Nhị hoàng tử còn vừa nói với Minh Châu công chúa: “Hoàng tỷ, so với Ngụy đại nhân, bổn vương thường xuyên cảm giác mình quá mức nhỏ bé, xấu hổ không chịu nổi.”
Minh Châu công chúa gật đầu: “Bản cung cũng như thế, Ngụy đại nhân chưa từng bo bo giữ mình, hành vi việc làm đều vì chính nghĩa. Chính bởi vì như thế, hắn mới có thể một thân ngạo cốt, gọi đến đuổi đi đối với chúng ta. Đại Càn có thể có quốc sĩ như thế, thật là may mắn của Đại Càn.”
Ngụy Quân: “... Các ngươi cút xa một chút.”
Có độc.
Hai người này thật sự có độc.
Ngụy Quân hoài nghi nghiêm trọng hai người bọn họ bị Thượng Quan Tinh Phong lây bệnh rồi.
Bị mình mắng, không chỉ không tức giận, còn tìm lý do cho mình.
Hết cứu được rồi.
Tuy như thế, nhưng tư liệu của hai người này là thật sự hữu dụng.
Ngụy Quân từ trong tư liệu bọn họ cung cấp, thật sự phát hiện rất nhiều manh mối hữu dụng, thậm chí là chứng cớ.
Càng như thế, Ngụy Quân lại càng cảm giác bọn họ có độc.
“Chỉ cần không phải đối mặt bản Thiên Đế, chỉ số thông minh của hai người này đều trên mức bình thường.” Ngụy Quân trào phúng: “Vì sao ở trước mặt bản Thiên Đế, hai người này giống như là trúng quầng sáng giảm trí tuệ?”
Bạch Khuynh Tâm lúc này cũng đang cùng Ngụy Quân cùng nhau lật xem tư liệu Minh Châu công chúa và Nhị hoàng tử cung cấp.
Nghe được Ngụy Quân trào phúng như vậy, Bạch Khuynh Tâm nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, mở miệng nói: “Ngụy Quân, có lẽ vấn đề này là vì ngươi.”
“Ta làm sao? Ta đối với bọn họ vừa đánh vừa mắng, còn muốn phế bỏ đặc quyền của bọn họ. Kết quả hai con hàng này đối với ta càng ngày càng tôn kính, ta có thể làm thế nào?”
Ngụy Quân cảm giác mình rất oan uổng.
Hắn chưa từng hướng Minh Châu công chúa cùng Nhị hoàng tử lấy lòng.
Thao tác của hắn có bệnh sao? Không có chút nào cả.
Bạch Khuynh Tâm: “Có thể là bởi vì ngươi quá ưa nhìn rồi.”
Ngụy Quân ngửa mặt lên trời thở dài: “Cái này cũng không phải lỗi của ta, ta trời sinh đã như vậy, ta có thể làm thế nào?”
Nếu nói đẹp trai là một loại sai lầm, vậy hắn quả thật mười phần sai.
Hơn nữa còn không thể sửa đổi.
Ngụy Quân rất thất vọng.
Lục Nguyên Hạo luôn hộ vệ ở bên cũng rất thất vọng.
Hắn có một loại xúc động đánh người.
Nhịn.
Xúc động là ma quỷ.
...
Hai ngày sau.
Đại hoàng tử về tới kinh thành.
Theo lệ thường hoàn thành giao tiếp trên quan trường, Đại hoàng tử liền bắt đầu gọi bạn kéo bè.
Tần Cối còn có ba người bạn kìa, huống chi Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử tuy bị biếm rời kinh vài năm, nhưng hắn không thiếu tùy tùng.
Hơn nữa cũng cũng không phải mọi người đều biết Đại hoàng tử là yêu nhị đại, càng nhiều người bao gồm đại thần đều chỉ cho rằng Đại hoàng tử là trưởng tử, cho nên muốn giao hảo hắn.
Tuy Càn đế tựa như không quá thích trưởng tử của mình, nhưng cái này quan trọng sao?
Hiện nay đại thần còn sinh động ở trên triều đường đều là người thông minh, mọi người đều thấy rõ, hoàng đế đời sau là ai, Càn đế nói chưa chắc đã quyết định.
Bếp vẫn là nhóm lửa trước thì hơn.
Chờ dệt hoa trên gấm, đối phương liền chưa chắc đã cần ngươi.
Cho nên sau khi về kinh, Đại hoàng tử được các phe mở tiệc chiêu đãi, hoành tráng nhất thời.
Đại hoàng tử cũng không từ chối quá nhiều tiệc chiêu đãi, có thể đi đều đi, thể hiện hắn hào sảng cùng bình dị gần gũi.
Điều này làm thanh danh Đại hoàng tử ở kinh thành càng thêm tăng vọt.
Ngay cả Thượng Quan Tinh Phong cũng chạy đi chiêu đãi Đại hoàng tử một bữa, sau khi xong việc Thượng Quan Tinh Phong tìm đến Ngụy Quân trào phúng: “Ngụy huynh, tình huống không đúng nha, Đại hoàng tử phô bày như thế, không sợ làm chim đầu đàn sao?”
“Có thể là bởi vì hắn biết thu mình cũng không có tác dụng gì.” Ngụy Quân nói.
“Ý tứ gì?”
“Bệ hạ không thích hắn, không muốn để hắn kế thừa ngôi báu, cho nên thân thế của hắn sớm muộn gì sẽ bại lộ. Ở trước khi thân thế bại lộ, hắn làm tốt trước thiết lập nhân vật của mình, như vậy mặc dù thân thế hắn bại lộ, cũng sẽ có rất nhiều nhân bởi vì sức cuốn hút nhân cách của hắn mà ủng hộ hắn.”
“Tác dụng không lớn nhỉ?” Thượng Quan Tinh Phong hồ nghi nói.
“Cái này phải đem xem Đại hoàng tử sắp tới biểu hiện thế nào, hắn nếu có một nửa sức cuốn hút nhân cách của ta, thân thế liền sẽ không trở thành trở ngại cho hắn.”
Ngụy Quân lần này thật sự không phải tự biên tự diễn.
Phàm là Ngụy Quân là thân phận hoàng tử, mặc kệ hắn thân thế ly kỳ như thế nào nữa, Cơ soái Thượng Quan thừa tướng Lục tổng quản bọn họ đều khẳng định sẽ một lòng một dạ giúp Ngụy Quân lên ngôi.
Làm không tốt bọn họ cũng sẽ trực tiếp giết chết Càn đế, để cho Ngụy Quân mau chóng đăng cơ.
Đại hoàng tử nếu thực có một nửa sức cuốn hút nhân cách của Ngụy Quân, ngôi vị hoàng đế của hắn quả thật vững vàng.
Thượng Quan Tinh Phong cũng tán đồng quan điểm này: “Tuy Ngụy huynh ngươi nói như vậy rất không biết xấu hổ, nhưng quả thật như thế.”
“Ngươi cùng Đại hoàng tử cũng coi như có giao tình cũ, theo ý ngươi sức cuốn hút nhân cách của hắn thế nào?” Ngụy Quân hỏi.
Thượng Quan Tinh Phong nghĩ nghĩ, bình luận khách quan: “So với Ngụy huynh ngươi khẳng định vẫn kém xa, nhưng tổng thể mà nói Đại hoàng tử là một người rất chân thành, tâm địa thiện lương, hào sảng, không giỏi về tâm kế, ta rất thích hắn.”
“Ngươi rất thích hắn?” Sắc mặt Ngụy Quân cổ quái: “Hắn có sở thích đó?”