Ngụy • Đại nho • Quân (3)
Một đám người khách và chủ đều vui, cơm no rượu say, Đại hoàng tử nhìn Lục Nguyên Hạo ngồi phịch ở trên ghế đang xoa cái bụng nhỏ của mình một cái, mí mắt giật giật.
Thằng nhãi mập này nhìn thế nào cũng không giống siêu cấp cao thủ gì cả.
Hắn tuy không nghi ngờ phán đoán của Hồ Vương, nhưng Hồ Vương nói Lục Nguyên Hạo là sát thủ giản Càn đế âm thầm bồi dưỡng, hắn vẫn muốn thử thực lực Lục Nguyên Hạo một chút.
“Lục đại nhân, chúng ta đi diễn võ trường múa máy chút đi.” Đại hoàng tử nói: “Coi như vận động xuôi bụng sau bữa ăn.”
Lục Nguyên Hạo tỏ vẻ từ chối: “Ta khẳng định không phải đối thủ của điện hạ, vẫn là thôi đi.”
“Lục đại nhân đây là khinh thường bản cung?” Đại hoàng tử nhíu mày nói.
Lục Nguyên Hạo vẻ mặt vô tội: “Ta rõ ràng nói là ta không phải đối thủ của điện hạ, điện hạ ngươi trước mặt nhiều người như thế mặt trắng thay đen có chút quá phận rồi nhỉ?”
Lục Nguyên Hạo tuy nhát gan, nhưng cũng có tính tình.
Đại hoàng tử cũng không thể chỉ hươu bảo ngựa.
Đại hoàng tử nhìn thằng nhóc mập vẻ mặt vô tội này, tay càng ngứa hơn nữa.
“Bớt nói nhảm, chúng ta trên diễn võ trường xem bản lãnh thật đi.” Đại hoàng tử dẫn đầu hướng diễn võ trường đi đến.
Lục Nguyên Hạo nhìn về phía Ngụy Quân.
Ngụy Quân nhún vai: “Tự ngươi xem mà làm là được, hắn không phải đối thủ của ngươi.”
“A? Đại hoàng tử ngay cả ta cũng đánh không lại?” Lục Nguyên Hạo kinh ngạc: “Quả nhiên là phế vật mà, năm đó ta được xưng là sỉ nhục của Giám sát ti, Đại hoàng tử được xưng là sỉ nhục của hoàng thất, hai chúng ta quả nhiên tám lạng nửa cân.”
Đại hoàng tử dẫn đường phía trước lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Giá trị tức giận đang tích tụ.
Bạch Khuynh Tâm cũng có chút nghe không nổi nữa.
“Ngụy Quân, tên mập này rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngu?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy hắn có chỉ số thông minh giả ngu sao?”
Bạch Khuynh Tâm nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc lắc đầu.
“Vậy đó.”
“Chẳng lẽ hiến tế chỉ số thông minh có thể đổi lấy thực lực?”
Nhâm Dao Dao nghe hiểu Bạch Khuynh Tâm cùng Ngụy Quân nói chuyện phiếm, sau đó lẩm bẩm: “Xem ra ta chính là vì quá thông minh, cho nên thực lực mới mãi không tăng lên được nhỉ, ngàn năm tu vi thế mà cũng đánh không lại Lục Nguyên Hạo.”
Ngụy Quân nghe vậy vui vẻ: “Ngươi quả thật là người cực thông minh.”
Ở trong cảm nhận của Ngụy Quân, chỉ số thông minh của Nhâm Dao Dao cũng chỉ mạnh hơn Lục Nguyên Hạo một chút.
Hắn cũng chưa ý thức được, Nhâm Dao Dao lúc này nói có thể là nói thật.
Nhâm Dao Dao cũng chưa giải thích, duỗi cái cổ của mình, kiêu ngạo nói: “Bổn cô nương đương nhiên thông minh, nếu không phải ta không tham gia khoa cử, trạng nguyên của Ngụy đại nhân ngươi nói không chừng đã là của ta.”
“Ngươi bộ dạng đẹp, nói cái gì cũng đúng.”
Ngụy Quân lười so đo với loại đại thông minh này.
Còn không bằng xem hai tên “phế vật” đùa xiếc khỉ.
Lục Nguyên Hạo vốn không muốn đánh với Đại hoàng tử, nhưng Ngụy Quân nói Đại hoàng tử không phải đối thủ của hắn, hắn tin.
Lại thêm thái độ của Đại hoàng tử khiến hắn có chút tức giận, cho nên Lục Nguyên Hạo to gan, đấu với Đại hoàng tử một trận.
Hai bên đấu là nắm tay.
Lục Nguyên Hạo vì thử Đại hoàng tử, trước dùng ba thành công lực.
Đại hoàng tử nghĩ đến Ngụy Quân và Hồ Vương đều nói Lục Nguyên Hạo mạnh hơn hắn, để ngừa vạn nhất, hắn đi lên đã dùng toàn lực.
Thế là...
Phành!
Sau khi hai nắm tay va chạm với nhau, đám người Ngụy Quân rõ ràng nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cùng với một bóng người bị đánh bay ra ngoài.
Xương vỡ vụn là Đại hoàng tử.
Mà bay ra ngoài là Lục Nguyên Hạo.
Một đòn toàn lực của Đại hoàng tử, mang Lục Nguyên Hạo đánh bay.
Đương nhiên, Lục Nguyên Hạo lại rất nhanh bay trở về, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
“Thật lợi hại, điện hạ quả nhiên là điện hạ, một quyền đã mang ta đánh bay.” Lục Nguyên Hạo cực kỳ cảnh giác: “Nếu không phải ta tu luyện nhiều công pháp phòng ngự, vừa rồi đã bị thương.”
Đại hoàng tử: “...”
Hắn cố kiềm nén lại xúc động hộc máu.
Tuy cảm giác lúc này cánh tay giống như đã không phải của mình nữa, nhưng Đại hoàng tử vẫn bảo trì phong độ của mình, hướng Lục Nguyên Hạo gật gật đầu, khen ngợi: “Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, Lục đại nhân so với trong lời đồn càng thêm lợi hại.”
Một cú đấm thiếu chút nữa đánh phế đi cánh tay của mình.
Tuy mình sở trường nhất không phải quyền pháp, nhưng Đại hoàng tử vẫn ý thức được Lục Nguyên Hạo cường đại.
Hồ Vương nói là đúng, hắn bây giờ quả thật không phải đối thủ của Lục Nguyên Hạo.
Nhưng Đại hoàng tử cũng chưa cảm giác được mình cùng Lục Nguyên Hạo có chênh lệch quá lớn.
Lục Nguyên Hạo sở trường phòng ngự, cả thế gian đều biết. Luận công kích, Đại hoàng tử cho rằng Lục Nguyên Hạo không bằng mình.
Lại thêm mình đủ loại kỳ ngộ cùng tiện lợi tu luyện, chỉ cần mình có thể củng cố địa vị, tu vi tự nhiên nước lên thì thuyền lên.
Vượt qua Lục Nguyên Hạo, hẳn sẽ không là vấn đề quá lớn.
Đại hoàng tử có lòng tin đối với bản thân, đối với thực lực của Lục Nguyên Hạo cũng có một cái phán đoán cơ bản.
Hắn không có bệnh thích bị ngược đãi, cho nên ở sau khi khen Lục Nguyên Hạo một câu, Đại hoàng tử liền chủ động nói: “Một trận chiến hôm nay dừng ở đây đi, bổn vương cam bái hạ phong.”
“Không không không, là ta thua. Điện hạ một quyền đã mang ta đánh bay, mà ta đánh một quyền, điện hạ ngài không chút sứt mẻ, đương nhiên là ta thua.” Lục Nguyên Hạo nói.
Đại hoàng tử: “...”
Hắn có phải đang trào phúng mình hay không?
Hắn làm sao dám?
Là Càn đế hạ lệnh cho hắn sao?
Thằng nhãi này một khi bắt đầu xách mé, cũng quá ghê tởm người ta.
Đại hoàng tử cảm giác ghê tởm như là ăn ruồi bọ.
Nhìn Lục Nguyên Hạo vẻ mặt hàm hậu cùng nghiêm túc, trong lòng Đại hoàng tử lại bắt đầu cảnh giác.
Tên mập này rõ ràng thực lực siêu mạnh, lại còn ẩn nhẫn như thế, nghĩ kỹ mà sợ.
Ngay cả một chút phong phạm cao thủ cũng không bận tâm, nói rõ hắn có mưu đồ lớn hơn nữa.
Sau này đối với hắn nhất định phải cẩn thận một chút.
Đại hoàng tử sinh ra tâm lý cảnh giác đối với Lục Nguyên Hạo, cho nên cũng không muốn trao đổi quá nhiều với hắn nữa.
Sau khi từ diễn võ trường xuống, Đại hoàng tử liền nói với đám người Ngụy Quân: “Các vị, hôm nay di nương ta mang cho ta một món đồ chơi mới mẻ, ta mời các vị thưởng thức một phen.”
“Món đồ chơi mới mẻ gì?” Ngụy Quân hỏi.
Đại hoàng tử cười thần bí: “Các vị cứ đi theo ta, đợi lát nữa sẽ biết.”
Đại hoàng tử nói lấp lửng rất thần bí.
Chờ sau khi Ngụy Quân nhìn thấy món đồ chơi mới mẻ trong miệng Đại hoàng tử, sắc mặt trở nên dị thường cổ quái.